Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều FULL


Editor: Endy.
Mà biện pháp như vậy giúp giải quyết mọi chuyện trở nên dễ dàng.

Lúc nhỏ, món đồ chơi là như vậy, trên thương trường hợp tác là như vậy, ngay cả lúc đầu, Phí Hiên xác định muốn An Sênh, cũng là chuẩn bị dùng biện pháp như thế.
Nhưng An Sênh không giống vậy, không giống những món đồ chơi vô cảm, cũng không giống đám người hám lợi trên thương trường, lại càng không giống mấy người “bạn bè” a dua nịnh hót, còn có đám phụ nữ trong mắt chỉ toàn những toan tính.
Trước mặt An Sênh, Phí Hiên cảm thấy rất thoải mái, bởi vì anh có thể là chính mình, không phải là người thừa kế Phí gia, An Sênh đối với anh chưa từng có yêu cầu.
Càng muốn có được, anh càng muốn buộc chặt cô, vô luận là kẻ nào trước mặt, Phí Hiên không nghĩ sẽ nhường nhịn tuỳ ý.
Anh có thể trực tiếp hạ thủ ngoan độc với Đồng Tứ, trên thương trường tranh đấu bất chấp thủ đoạn, chỉ cần không phạm pháp và phá vỡ nguyên tắc đạo đức, có được trên tay thì anh chính là người chiến thắng.
Nhưng với An Sênh thì không được.

Cô ăn mềm không ăn cứng, anh không thể tuỳ ý đùa giỡn, không thể giở trò, chỉ có thể nhẫn nhịn, dùng chút thủ đoạn, nghĩ cách để An Sênh từng bước đi về phía anh, không thể rời đi.
Những thủ đoạn này Phí Hiên làm rất cẩn thận, che dấu những cực đoan của bản thân, ý đồ thực hiện lặng yên không một tiếng động, nhưng vẫn bị Đồng Tứ phát hiện manh mối.
Cái này còn chưa tính, Đồng Tứ còn có ý định nói cho An Sênh biết.

Phí Hiên mở mắt ra, nhìn đôi mắt trong gương xuất hiện tơ máu, dùng đầu lưỡi liếm liếm khoang má, lộ ra tiếng cười âm trầm.
Dám xen vào việc của người khác, cũng đừng trách anh thật sự hạ thủ không lưu tình.
Hai tay Phí Hiên đặt trên thành bồn rửa mặt, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt dữ tợn, hai tay dùng lực đến trắng nhợt.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bị gõ, âm thanh An Sênh có chút hốt hoảng.
“Phí Hiên, anh ở đâu? Anh đang làm gì a?Như thế nào còn chưa ra?”
An Sênh vừa rơi vào giấc ngủ liền gặp ác mộng.


Trong mơ, mọi thứ đều tốt, cho đến khi cô thấy lại cảnh tượng lúc nãy, cô bị buộc vào sợi xích, Phí Hiên nhìn âm trầm.
Như thế cũng không có gì, nhưng không biết vì sao, càng về sau sự tình liền biến thành phim kinh dị.

Không phải cảnh tượng lúc trước Phí Hiên đuổi giết cô.
Tuyết rơi lả tả, có chút giống vào thời điểm ban đêm ở kiếp trước của An Sênh.

Cô đi một mình trong tuyết, gió lạnh thấu xương, điện thoại trong túi bỗng vang lên.

An Sênh cầm lên, nhưng vẫn không xem.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông ngừng reo, lại có tin nhắn đến.

Cô mở ra, liền thấy là một đoạn video ngắn, cả màn hình đều là màu đỏ của máu, róc rách chảy từ sàn ra ngoài, trên hình ảnh có một bàn tay, trên cổ tay bị khoét một cái lỗ tới xương, máu phun ra ngoài.
Mặc dù là nằm mơ, nhưng An Sênh có thể cảm giác được trái tim của chính mình như bị ai đó xé ra.

Cô điên cuồng quay trở về, cảnh tượng liền chuyển.

Cô về tới căn nhà kia, cũng gặp một hiện trường nhuộm đầy huyết tinh, nhưng là Phí Hiên nằm trong vũng máu, cả người đã lạnh.
An Sênh mãnh liệt thở hổn hển, đi tới bên cạnh anh, thế nhưng anh đã ngừng thở.
Cô không rõ đây là thực hay mộng, vẫn là hệ thống quấy phá, nhưng cảm giác quá chân thật, An Sênh phải chạy đi tìm Phí Hiên.

An Sênh lớn tiếng đập cửa hai lần, bên trong không có động tĩnh gì, liền trực tiếp mở cửa.

Phí Hiên không khoá cửa, An Sênh rất nhanh đã mở cửa tiến vào.
Bất ngờ không kịp phòng bị, biểu tình trên mặt Phí Hiên còn chưa kịp thu lại, cùng An Sênh đối diện, anh so với An Sênh còn muốn kích động hơn.
Hai người kích động đối mặt, lui về sau một bước.
An Sênh trong lòng thầm than, chẳng lẽ khuôn mặt doạ người này định kéo dài mãi sao, muốn doạ chết cô? Phí Hiên của cô đi đâu rồi!
Còn trong lòng Phí Hiên liên tiếp than, xong rồi..xong rồi..muốn xong rồi.

Sênh Sênh sợ lui về sau! Sênh Sênh có phải hay không sợ? Ghét bỏ? Không muốn anh nữa rồi!
Trên mặt hai người dần dần đều là gió thảm mưa sầu, An Sênh mở miệng trước, “Đại huynh đệ, anh làm nũng cho em xem được không?”
Trong mộng, Phí Hiên không phải muốn giết cô, chính là bày ra vẻ mặt âm trầm, sẽ không làm nũng, hiện tại cô vô cùng nhớ vẻ mặt đó của anh.
Phí Hiên kích động muốn chết, mồ hôi cũng tuôn ra sau lưng, nghe An Sênh nói vậy, gió thảm mưa sầu liền biến thành dở khóc dở cười.
“Sênh Sênh, em…” Phí Hiên mới gọi An Sênh một tiếng, cô liền nhào lên, ôm chặt lấy hông anh.
Anh cũng nhanh chóng ôm cô, cảm giác nhiệt độ ấm áp của nhau, cả hai đều thở dài.
“Gặp ác mộng sao?” Phí Hiên cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, vuốt nhẹ gáy cô.
An Sênh khẽ ừ một tiếng, chôn trong ngực lên tiếng hỏi, “Trời sắp sáng rồi, anh không ngủ, ở trong này soi gương làm gì?”
Phí Hiên mím môi, cúi đầu ghé vào tai An Sênh nói một câu.
An Sênh sau khi nghe xong muốn giãy dụa thoát khỏi ngực Phí Hiên, anh ôm càng chặt, không cho cô cơ hội trốn thoát.
An Sênh vốn bởi vì gặp ác mộng mà tâm tình trở nên tồi tệ, lập tức bị Phí Hiên làm cho bay màu.

Phí Hiên vòng tay ôm cô, hai người đi về phía giường.

An Sênh chôn trong ngực Phí Hiên, hai tai đều đỏ rực.
Đến bên giường, hai người trèo lên, chỉ có một cái chăn, đương nhiên là kiệt tác của ai đó.
Phí Hiên giả khuôn giả thức chống khuỷu tay, nằm nghiêng trên giường, sờ gương mặt An Sênh nói, “Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ, sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.”
Đêm đã khuya, An Sênh cũng không nghĩ sẽ đi tìm người lấy chăn, thấy trời cũng sắp sáng, một đêm này thật sự mệt mỏi.
Tắt đèn, gương mặt Phí Hiên chìm vào bóng đêm, nhưng thần sắc đặc biệt ôn nhu.

Thời gian bên cạnh anh, An Sênh cảm nhận nhiều nhất chính là sự ôn nhu cẩn thận.

Cô không biết, một người đàn ông làm sao có thể như vậy, quả thực giống như là giả dối.
Nghĩ đến vừa rồi tại phòng tắm, nhìn bộ dáng đáy mắt sung huyết của Phí Hiên, nhất định là anh rất mệt rất mệt mỏi, như vậy mà còn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn.

Đàn ông đúng thật là loài sinh vật khó hiểu.

(Endy: còn phái nam nghĩ ngược lại:v)
Ở bên cô không nhịn được, vậy thì cách xa một khoảng đi.
An Sênh vén chăn, để Phí Hiên đắp chung.
“Anh nếu thấy..Ai..”
An Sênh bị Phí Hiên ôm lấy.

Thứ Phí Hiên đang chờ đợi chính là lúc cô mềm lòng, nắm lấy cơ hội lập tức chui vào, lưu loát đem mặt An Sênh áp lên lồng ngực anh.
“Ngủ.” Thanh âm Phí Hiên trầm thấp, từ đỉnh đầu truyền tới.

Tư thế này thật sự là rất thư thái.

Lòng ngực Phí Hiên ấm áp dễ chịu, hô hấp nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cũng ấm áp, cả người anh chính là cái máy sưởi hình người.

An Sênh nháy mắt liền thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phí Hiên ngủ còn nhanh hơn cô, hô hấp nhịp nhàng, An Sênh bĩu môi, điều chỉnh tư thế một chút.

Trong lúc mơ mơ màng màng, An Sênh còn đang suy nghĩ, anh nói ở bên cạnh cô nhịn không được, bây giờ còn ngủ trước cô.

Lời nói của đàn ông đều gạt người.
Giấc ngủ này đặc biệt tốt, một điểm mộng đều không có, thậm chí còn ra mồ hôi.

Sáng ngày thứ hai, lúc An Sênh tỉnh lại, đầu tiên nhìn về phía tấm màn cửa, cảm thấy có gì đó không ổn.
Xuyên qua hai lớp màn cửa nặng nề, có thể thấy được thời gian tuyệt đối không còn sớm.
Nháy mắt, An Sênh kinh hãi ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn nhỏ, nhưng lúc cô sắp chạm tới, Phí Hiên từ phía sau ôm lấy eo cô, đem cô kéo trở lại ổ chăn.
Môi Phí Hiên đặt trên mặt, trên cổ cô lưu luyến, hàm hồ nói, “Đã xin nghỉ giúp em rồi, hôm nay không giao cá, em có thể an tâm ngủ.”
An Sênh khẽ nhíu mày, đầu óc còn có chút chưa thanh tỉnh, xoay tay đẩy đầu Phí Hiên, quay mặt nhìn anh.
Mặc dù đầu óc không quá tỉnh táo, nhưng cô đã kịp bắt lấy trọng điểm.
“Lúc nào thì anh cùng bà chủ thân như vậy?” An Sênh nói, “Thật chỉ tới chợ thuỷ sản lúc bán cá?”
“Thật sự không hơn.” Phí Hiên ôm cổ An Sênh, hôn trán cô.
“Nghe nói ven bờ sông muốn sửa chữa, hôm nay có người đi thị sát, cả chợ thuỷ sản đều được nghỉ…”
- Hết chương 34.3-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận