Editor: Endy.
An Sênh ấn vai Phí Hiên, muốn đẩy anh ra, cắn môi, ánh mắt ướt sũng nhìn anh.
Phí Hiên cúi đầu, chạm vào môi An Sênh, sau đó đương nhiên nói, “Cho anh nhìn một chút.”
Nói xong ngón tay còn dùng lực nhéo nhéo vành tai cô.
Sắc mặt An Sênh liền đỏ bừng, đầu óc ong ong, thân thủ dùng sức đẩy Phí Hiên một chút.
Quần áo sạch kẹp giữa, theo động tác tách ra của hai người rơi xuống.
Ánh mắt Phí Hiên vẫn chăm chú nhìn An Sênh nhưng vẫn nhanh tay bắt được, đặt trên ngăn tủ cạnh bồn rửa tay.
Bước về phía An Sênh một bước, cô lui về sau một bước, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, “Đủ rồi đó, anh đừng như vậy.”
“Anh thế nào?” bước chân Phí Hiên dừng lại, đứng cách An Sênh không xa, trên mặt hiện lên nét bi thương, vẻ công kích nháy mắt liền tan thành mây khói, giọng điệu biến thành quen thuộc, “Anh xem một chút làm sao, em đều…”
Phí Hiên chỉ vào khăn tắm, “Em cũng đã làm vậy với anh, em nghĩ không chịu trách nhiệm?!”
Sắc mặt An Sênh nghẹn đỏ bừng, bị anh nói đến á khẩu không trả lời được, ấp a ấp úng trong chốc lát mới nói, “Em không phải tự nguyện!”
“Em không phải tự nguyện?” Phí Hiên gật gật đầu, lại bước về trước một bước, An Sênh dán người lên vách tường, ánh mắt đề phòng nhìn quanh, không dám đối diện anh.
“Em nói em không phải cố ý…” Phí Hiên nói, “Lúc kết thúc, anh cũng không cầm tay em mà?”
“Anh---“ cả người An Sênh đã muốn biến thành màu hồng nhạt, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngoại lệ.
Phí Hiên ép sát, một tay đặt trên đầu cô, gần gũi đe doạ, “Em nói cho anh biết, là anh cầm tay em sao?”
An Sênh nghiêng đầu sang bên cạnh, nhắm mắt lại, hoàn toàn biến thành một con cá nằm trên thớt, tuỳ ý Phí Hiên cạo vảy, mổ bụng.
“Anh chỉ ấn xuống một cái…” thanh âm Phí Hiên trầm thấp, cả người kề sát cô, “Nắm anh không buông, là em a, Sênh Sênh~”
An Sênh nhắm chặt mắt, Phí Hiên trực tiếp mở mắt cô, “Em nói cho anh biết, em vì cái gì nắm không buông?”
“Là anh bức em…” thanh âm của cô nhỏ đến nỗi không nghe thấy, Phí Hiên hừ nở nụ cười, cười đặc biệt xấu xa.
“Rõ ràng chính là em, là em là em, em còn muốn chơi xấu.” anh niết cái mũi nhỏ nhắn của cô, “Em đối xử với anh như vậy, hiện tại anh chỉ muốn nhìn một chút, em lại không chịu.
Em nói xem, như vậy có phải là em khi dễ anh rồi không? Hả~”
Ông trời mở to mắt mà xem, này cũng thật con mẹ nó rốt cuộc là ai khi dễ ai?!
An Sênh kêu rên trong lòng, muốn tránh, nhưng phía sau là vách tường, trước mặt là Phí Hiên.
Anh vận dụng hết công lực, cô nghĩ làm bộ như không thấy, mắt điếc tai ngơ, nhưng căn bản không thể thoát được.
Cô muốn nổi giận, nhưng lại không tìm thấy lý do.
Mặc dù lời nói Phí Hiên vặn vẹo, nhưng vẫn có một phần là sự thật.
Là chính cô động thủ, bị bức ép…
Ngón tay Phí Hiên nhẹ nhàng niết khăn tắm dịch lên một góc, từ từ kéo ra.
“Cho anh nhìn một chút là được, anh cam đoan không động vào em, được không?” Phí Hiên nói, “Chỉ nhìn thôi, như vậy người chịu thiệt vẫn là anh a, anh đều bị em…”
An Sênh thật sự chịu không nổi sự xấu xa của anh, bắt lấy tay Phí Hiên.
Tay anh động một cái, khăn tắm liền mở ra.
Hô hấp hai người đồng thời yên lặng, Phí Hiên cúi đầu, một lát sau liền ôm chặt An Sênh vào lòng.
An Sênh bị ôm đến khó thở, Phí Hiên lại vùi đầu vào vai cô, khó nhịn lên tiếng, “Thật sự muốn cắn nuốt em luôn.”
An Sênh bị anh ôm gắt gao, nghe nhịp tim đập dồn dập của anh, cảm nhận anh đang ẩn nhẫn, liền vòng tay ôm eo anh.
Qua một lúc lâu, Phí Hiên thở ra một hơi, buông cô ra, lấy một cái khăn tắm trùm lên đầu cô, thúc giục, “Nhanh đi thay quần áo, giữa trưa anh dẫn em tới một nông trại, có món gà hầm nấm chính gốc.”
An Sênh gật đầu, Phí Hiên ra khỏi phòng tắm, cô nhanh chóng lau tóc thay quần áo.
Lúc đi ra Phí Hiên cũng đã mặc quần áo xong, đang sấy tóc.
Nghe âm thanh, anh quay đầu, “Em lại đây, anh sấy tóc cho em.”.
ngôn tình hài
An Sênh đứng trước người anh, híp mắt hưởng thụ Phí Hiên sấy tóc.
Cô thích cảm giác ngón tay ôn nhu của anh luồn vào tóc cô.
Sấy tóc xong, Phí Hiên giang hai tay ôm lấy An Sênh, một lát sau mới buông ra.
Mỗi lần anh đều ôm đến mức khó thở mới bằng lòng buông ra, khó được dịp chỉ ôm một chút như lúc này.
An Sênh nghi hoặc nhìn anh, Phí Hiên gõ gõ lên đầu cô, “Vừa rồi nhìn em như đang nói “Anh nhanh ôm em một cái đi.”
Cô đánh tay anh một cái, vào phòng ngủ nhào lên chiếc giường mềm mại, ném dép lê trên chân, “Em không muốn đi, rất mệt.
Em muốn ngủ.”
Đúng là cô cảm thấy có chút mệt, chủ yếu là do Phí Hiên hôm nay thật sự là…quá mức phát hoả, khẩn trương cao độ cùng hưng phấn, dĩ nhiên sẽ cảm thấy mệt.
Anh đi đến bên giường, nửa quỳ, “Nhưng anh đã tìm được chỗ tốt…”
Anh đẩy đẩy đầu An Sênh một chút, cô lập tức vùi vào gối đầu.
Phí Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, bàn tay đánh lên lưng cô, “Vậy anh gọi ít thức ăn trước, lúc tối lại dẫn em đi.”
An Sênh bị đánh, trừng mắt nhìn anh một chút, quay đầu chui vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn để hô hấp.
“Không được ngủ trước.” Phí Hiên bổ nhào lên giường, gạt vài sợi tóc của cô, “Ăn một chút rồi ngủ tiếp, anh phải gọi điện thoại.”
Cuối cùng bữa trưa cũng không thể ăn, vì Phí Hiên ở bên ngoài gọi điện thoại, quả thực giống thôi miên, An Sênh không biết mình ngủ lúc nào.
Giấc ngủ cũng không yên tĩnh.
Trong mộng so với bên ngoài còn kích thích hơn, chủ đề vẫn là Phí Hiên, vẫn là nội dung cũ.
Hệ thống vì chia rẽ bọn họ, quả thật tận hết sức lực.
Chẳng qua lúc này đã đổi cảnh vật, không còn trời trong cỏ xanh, trong tay Phí Hiên vẫn là xiềng xích.
Mà khung cảnh bây giờ là trong một căn phòng, An Sênh an tĩnh ngồi trên giường, nhìn Phí Hiên dùng bật lửa đốt bức màn, sau đó quay đầu nhìn cô cười đến vừa đau khổ lại ngọt ngào.
Sau đó anh quỳ bên chân cô, nâng cánh tay yếu đuối vô lực của cô, lặp lại một đoạn thoại.
“Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Anh sẽ vẫn ôm em, ngọn lửa sẽ đem chúng ta hoà làm một, cuối cùng ngay cả tro cốt cũng sẽ không chia lìa.”
An Sênh cúi đầu nhìn thoáng qua, tay chân cô đều đổ máu, tích tích rơi đầy đất, đau muốn chết, miệng vết thương dữ tợn, chính là gân tay và gân chân.
Giấc mơ quả thật khủng bố, trong mơ mùi thuốc lá cùng mùi khói đều quá mức chân thật, làm An Sênh hít thở không thông.
Sau khi tỉnh lại, loại hít thở không thông này cũng không biến mất.
Kết quả vừa mở mắt, liền nhìn thấy lão đại Phí Hiên gối lên trước ngực cô, làm hô hấp cô có chút khó khăn.
Không chỉ như thế, cả người anh như dây leo quấn trên người An Sênh.
An Sênh thò tay đẩy đầu anh ra, Phí Hiên ngước cổ, mơ mơ màng màng lật người, một lát sau lại lăn trở về, tiếp tục ôm An Sênh.
Thở dài một hơi, trách không được trong mơ lại là cảm giác cả người không thể động đậy được, tay đau chân đau, sau đó vẫn là hít thở không thông.
Phí Hiên ép cô hít thở không thông, cuốn lấy tay chân làm cô cả người tê rần!
An Sênh nhe răng trợn mắt đá một cước, đạp Phí Hiên ra, sau đó cô ngồi dậy, nhẹ nhàng dậm chân, phủi phủi như có bụi.
Phí Hiên nhắm mắt sờ soạng vài cái, không có ai, dụi dụi mắt, phát hiện cô đang dùng ánh mắt không quá thiện cảm nhìn mình.
Bởi vì tắm rửa xong liền đi ngủ, tóc anh bù xù ngốc nghếch, cùng mái tóc lộn xộn của An Sênh, vừa thấy liền có điểm giống nhau.
Hai người một nheo mắt, một trừng mắt, đối diện một lát, đồng thời “phốc” cười ra tiếng.
Phí Hiên bò qua chỗ An Sênh, đem cô ôm vào lòng, cọ tới cọ lui trên đỉnh đầu rối tung của cô.
Khoé miệng An Sênh cũng mang theo ý cười, tay chân cũng đã trở lại bình thường, bị anh cọ vài cái, ác mộng lúc nãy liền bị đánh tan, cả người tựa vào ngực Phí Hiên.
“Tỉnh ngủ chưa? Có đói bụng không?” Phí Hiên ôm An Sênh ngã ra sau, để cô thuận thế nằm sấp trên ngực anh.
“Đói bụng.” An Sênh vừa nói vừa sờ bụng, “Tại sao anh không gọi em dậy ăn cơm?”
“Làm sao em biết anh không gọi em dậy?” Phí Hiên nói, “Anh lay bả vai em cả nửa ngày, em vung tay, miệng bẹp bẹp xoay người đưa mông về phía anh.
Anh thấy em ngủ ngon như vậy, nên không kêu nữa.”
An Sênh liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Cái gì gọi là miệng bẹp bẹp? Cô cũng không phải heo!
“Anh nói dối!” An Sênh nói, “Tư thế ngủ của em rất ngoan!”
- Hết chương 39.3-.