Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều FULL


Editor: Endy.
Trong lúc chờ Phí Hiên đến, một ngày ủ rũ cũng dần theo ánh chiều từ từ biến mất.

Phí Hiên dừng xe ở góc đường, An Sênh đứng dậy vỗ vỗ người đi về phía anh, tâm trạng cũng nhảy nhót như bước chân.
Anh mở cửa xuống xe, muốn ôm cô vào lòng, nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, xe cộ tấp nập, An Sênh trực tiếp vòng qua anh, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Phí Hiên cảm thấy có chút mất mát, ngồi vào ghế lái, An Sênh lập tức hung hăng hôn lên mặt anh một cái.
“Đang ở ngoài đường, ôm cái gì mà ôm…” An Sênh hôn xong quay trở lại chỗ ngồi, “Em muốn ăn mỳ thịt bò, tô đặc biệt loại lớn, đói tới nỗi em cảm thấy có thể nuốt luôn bát mỳ rồi.”
Phí Hiên cười nói, “Được rồi, chúng ta đi ăn mỳ nào!”
Hai người tới một quán khá nổi tiếng, lúc đi ra, An Sênh ngồi trên xe lười biếng sờ bụng, chậc chậc nói, “Quá đã…quá đã, không thể ăn được nữa.”
Phí Hiên có hơi cau mày, từ trước đến giờ anh luôn biết kiềm chế, chỉ ăn vừa đủ, nhưng vừa rồi nhìn cô ăn ngon như vậy, chính mình cũng bất tri bất giác ăn nhiều theo.

An Sênh nhìn anh cũng đang sờ bụng, lại gần sờ lên bụng anh, “Bảo bảo mấy tháng rồi? Phỏng chừng tối nay sinh rồi nha…”
Phí Hiên phản ứng kịp, hất nhẹ tay cô ra, An Sênh nằm trên ghế cười ha ha nhìn anh tức giận, đưa tay sờ mặt anh, cảm thấy bản thân đã chạm đến hạnh phúc của nhân sinh.
An Sênh đã hỏi qua bạn cùng phòng, dẫn Phí Hiên lên lầu, vừa lúc gặp bạn trai của cô bé đang dọn đồ đạc.
Đây là lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy bạn trai của cô bé, nhìn qua rất khôn khéo, vóc dáng không tính là cao, không khác biệt lắm so với cô ấy.
“Có cần chị giúp cái gì không?” An Sênh thả túi cùng điện thoại xuống, xoắn tay áo lại đây.
Phí Hiên cũng cởi áo khoác, nhìn An Sênh một chút, chần chờ rồi hỏi bạn cùng phòng cô, “Cô muốn chuyển nhà sao?”
Bạn cùng phòng vừa lúc cầm một túi đồ, đứng dậy chống nạnh, chỉ huy bạn trai cô ấy chuyển một thùng đồ khác ra, khoát tay với An Sênh nói, “Cũng không có gì nhiều, hai người chúng em có thể lo được.”
Lại đem ánh mắt chuyển đến Phí Hiên, ánh mắt lộ ra ý cười, “Đúng rồi, em muốn chuyển nhà, về sau anh có thể tuỳ thời tới nha.”
Phí Hiên cười cười, bộ dáng ngại ngùng, không nói gì nữa, cùng An Sênh giúp tiểu cô nương sửa sang lại đồ đạc.
An Sênh không nghĩ cô bé sẽ dọn nhà nhanh như vậy, lúc hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới lầu, cô hỏi cô bé, “Hôm nay có xong không? Nếu không để chị nhờ Phí Hiên lái xe chuyển đi.”
“Không cần, không cần.

Em đã thuê một chiếc xe tải nhỏ, xe bạn trai chị cũng không phải xe thường, lỡ như đụng ở đâu, chúng em bồi thường không nổi đó!” Cô bé vỗ vai An Sênh nói tiếp, “Đêm nay em sẽ không trở lại, hai người có thể tiếp tục ngủ với nhau…”
Nói xong lại gần cô, nhỏ giọng hỏi, “Có đeo đồ bảo hộ không? Nhưng chị tuyệt đối đừng tin lời của anh ấy đó, nhất định phải mang nha.

Em đã nói với chị rồi, đám phú nhị đại đó không giống với đám bé trai phổ thông, tuy bây giờ nhìn vô cùng tốt, nhưng ai biết anh ấy có hai mặt hay không?”
An Sênh muốn giải thích, cô với Phí Hiên hoàn toàn trong sạch, đắp mềm tâm sự thôi, nhưng khoé môi giật giật lại nuốt trở vào, gật gật đầu, “Yên tâm đi, chị biết rồi.”
“Trăm ngàn lần phải bảo vệ tốt bản thân mình đó.” Cô bé ôm An Sênh một chút, “Chị thật sự được món hời lớn đó nha ha ha…một chân anh ấy đã có thể đá bay bạn trai em rồi.”

“Nào có khoa trương như vậy chứ.” An Sênh cũng bắt đầu cười, hai người động tác lưu loát đóng thùng lại, hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới, trời cũng đã tối, đồ đạc cũng dọn được hơn phân nửa.
Nhìn cô bé cùng phòng trên chiếc xe nhỏ đi, An Sênh theo Phí Hiên lên lầu, vừa vào phòng, anh liền hỏi cô, “Cô ấy muốn chuyển đi, sao em lại không nói với anh?”
An Sênh muốn nói với anh, nhưng tối qua quá cảm động, liền quăng chuyện này ra sau đầu.
Nghe giọng điệu chất vấn của Phí Hiên, nhìn anh chống nạnh nhíu mày, bộ dạng “nếu em không nói rõ thì chết chắc”.

Đột nhiên cô nhớ tới đã từng có một đoạn thời gian, ở kiếp trước, trong quán ăn gần trường học, lúc phục vụ tới thu tiền, mẹ cô quên trả tiền cho cô.

Thời gian đó kinh tế nhà cô cũng khá eo hẹp, cô lại cho một người anh họ mượn tiền, anh ta không trả, An Sênh cũng không dám nói với người nhà.
Kết quả về sau mẹ cô biết được, chính là dùng thái độ này, vẻ mặt và tư thế giống Phí Hiên như đúc, chống nạnh lấy tay dí dí trán cô, “Trong nhà không đủ tiền nuôi cơm con sao? Bây giờ con đang trong giai đoạn phát triển, cứ bị đói như vậy, về sau vóc dáng không phát triển, xem xem con trở thành người lùn thì như thế nào!”
An Sênh cảm thấy Phí Hiên thật sự đặc biệt ấm áp, gần đây luôn chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô không tự giác càng ngày càng ỷ lại anh, càng ngày càng thích anh.
Cô liếm liếm môi, cố nén cười, xoay người quay lưng lại phía anh, cố ý nói, “Này có cái gì tốt mà nói, lại tìm thêm một người thuê.”
Mày Phí Hiên vặn chặt, “Cái gì gọi là tìm người thuê? Một cô gái lại tuỳ tuỳ tiện tiện cho người khác thuê chung, chuyện này rất không an toàn.”

An Sênh quay đầu nhìn anh, chu môi tiếp tục nói, “Sao anh lại giống mấy người mẹ già vậy? Nếu cảm thấy cùng mấy bé gái thuê chung không an toàn, vậy em tìm một cậu nam sinh là được.”
Phí Hiên cứng họng, nhìn thái độ cứng rắn của cô, một ngọn lửa bốc lên trên mặt, không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ nói, “Em nhắc lại một lần nữa cho anh?!”
Phí Hiên cười lạnh a một tiếng, chậm rãi tới gần cô, “Tìm một cậu nam chung thuê chung? Lá gan của em cũng càng ngày càng lớn, em tin hay không, nửa đời sau của em, đừng nói là một nam sinh, ngay cả một con chó đực cũng không thấy được!”
An Sênh bị ép tới góc tường, nhìn bộ dạng tức đến giơ chân của anh, cuối cùng nhịn không được, phốc một tiếng cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha…” An Sênh gắt gao ôm chặt Phí Hiên, cười đến lồng ngực chấn động, hai người dán tại cùng một chỗ.

Anh bị động tác đột ngột của cô làm cho không biết phải phản ứng làm sao.
An Sênh kéo áo sơ mi đóng thùng của anh, tay véo lên thắt lưng anh một cái, nheo ánh mắt lại, ngẩng đầu nói, “Bạn học nhỏ này, có muốn thuê phòng cùng chị không?”
- Hết chương 40-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận