Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu


An Sênh nhìn nội dung tin nhắn, tay cầm điện thoại không tự giác được siết chặt lại.

Một lát sau, cô buông tay ra, đáy lòng ùa lên một loại bất đắc dĩ.
Phí cẩu đúng thật là xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi.
Cô đặt điện thoại xuống, hơi quay đầu nhìn phía sau.

Cô biết Nguyên Khúc nói cách vách là có ý gì.

Nơi này là bàn ăn hai người, mỗi bàn chỉ cách nhau một vách ngăn bám đầy dây leo và hoa tươi, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người bàn kế bên.
An Sênh mím môi, Tần Thư Dư ngồi đối diện còn đang chờ câu trả lời của cô.

Bóng người cách vách rõ ràng cũng đang vểnh tai nghe.
Cô nhìn về phía Tần Thư Dư, nhanh chóng suy nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, mà phải làm cho Tần Thư Dư hết hy vọng.

Về phần Phí Hiên, anh không muốn nghe cái gì, An Sênh là người rõ ràng nhất.
“Không phải.” An Sênh cười nhẹ, “Tôi và Nguyên Khúc không phải người yêu của nhau.”
Tần Thư Dư còn chưa phản ứng gì, bóng người cách vách đã có động tĩnh.
Phí Hiên thả lỏng người, ngồi thẳng lại.

Thần sắc căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, tiếp tục hóng động tĩnh của An Sênh và Tần Thư Dư.
Nhưng đòn quyết định mới ở sau, An Sênh nói tiếp, “Chúng tôi là bạn giường, quan hệ khá tốt.”
Tần Thư Dư đang cầm ly nước bị chấn động, kinh ngạc mở to mắt.

Bên kia, Phí Hiên sau khi kịp phản ứng, đôi đũa vừa cầm lên liền rơi xuống, mặt đen như đít nồi.
Sau khi nói xong, không cần nhìn cũng biết Phí Hiên đã tức đến mức xì khói.

An Sênh ở trong lòng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Như vậy cũng tốt, cô không cần phải nói những lời cự tuyệt mà cô đã chuẩn bị trước.

Tần Thư Dư sẽ hiểu ý mà không tiếp tục mở lời nữa.
An Sênh bình tĩnh cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm, nhìn Tần Thư Dư có chút trầm mặc, chủ động nói, “Chúng ta trở về đi, cũng không còn sớm nữa.

Buổi tối tôi còn phải chuẩn bị bánh cho khách sạn.

Tôi sợ một mình Nguyên Khúc sẽ làm không xuể.”
Tần Thư Dư nhìn An Sênh một chút, chần chờ gật đầu, “Được rồi.

Tôi đưa em trở về.”
Hai người đứng dậy.

Tần Thư Dư đi trước thanh toán.

An Sênh vào toilet, lúc ra ngoài đã thấy anh đứng ở đại sảnh chờ cô.
Khi An Sênh đi qua, Tần Thư Dư đi bên cạnh cô.

Lúc ở cửa xoay nhà hàng, anh vẫn giữ cửa cho cô.
Tần Thư Dư lái xe tới trước cửa nhà hàng, An Sênh ngồi vào xe, trong lòng thầm cảm thán Tần Thư Dư thật ga lăng.
Người bình thường nếu nghe An Sênh nói những lời kia, một cô gái không yêu đương đàng hoàng mà tìm một Tiểu Bạch Kiểm làm loạn trong nhà.

Đừng nói là hảo cảm, không nói lời khinh bỉ cũng đã xem như là tốt tính rồi.
Đàn ông tuỳ tiện thì gọi là phong lưu, nhưng phụ nữ tuỳ tiện thì chính là dâʍ đãиɠ, phóng túng.

Từ trước tới nay, miệng lưỡi thế gian chưa bao giờ công bằng với phụ nữ.
Nhưng An Sênh cũng không để ý.

Nếu cô không muốn cho Tần Thư Dư cơ hội, một chút hảo cảm gì đó cũng phải đánh tan.

Về phần Phí Hiên bên kia, có thể chọc giận anh, trong lòng An Sênh cảm thấy rất hả hê.

Tốt nhất là anh ghét bỏ cô đến cùng, triệt để buông tha cho cô.
Mà đối với Nguyên Khúc, dù cô có bêu xấu anh như thế nào thì cũng không sao.

Chỉ cần anh phủi mông bỏ đi, Phí Hiên dù có lật hết cả thế giới lên cũng không tìm được tung tích của anh.

Không cần phải sợ.
Dọc đường đi, Tần Thư Dư không nói lời nào, sắc mặt cũng không nhìn ra chút dị thường nào.

Nhưng An Sênh tin rằng anh chắc chắn bị đả kích không nhỏ.
Hai người đều trầm mặc.

Đến tiệm bánh, Tần Thư Dư xuống xe, mở cửa cho cô, thậm chí còn giúp cô lấy túi xách nhỏ, có thể nói là mẫu đàn ông điển hình.
An Sênh cười nói cảm ơn, sau đó mở cửa tiệm đi vào.

Tần Thư Dư không rời đi ngay, mà tựa vào xe nhìn theo bóng dáng An Sênh.

Móc trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa lên miệng hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng cười một cái.
Gạt người.
Tần Thư Dư là một người từng trải, tuy rằng không phải kiểu đàn ông có vô số phụ nữ, cũng không phải bác sĩ phụ khoa nhìn một chút liền biết.

Nhưng thân là bác sĩ, lại đã có vợ, chút ít tiểu xảo ấy của An Sênh không lừa được anh.
Không thể phủ nhận lúc nghe cô nói, anh đã có chút khiếp sợ.

Bởi vì nhìn thế nào đi chăng nữa, An Sênh cũng không giống kiểu người tuỳ tiện.
Tiếp xúc với cô một thời gian qua, Tần Thư Dư chưa từng nhìn thấy mị thái trong ánh mắt của cô.

Trong ấn tượng của anh, An Sênh thậm chí còn có chút cổ hủ.
Cô vừa nói ra lời kia, Tần Thư Dư chần chừ không phải vì ghét bỏ, mà là đang cân nhắc trong lòng, anh nên mở lời như thế nào với Nguyên Khúc, làm thế nào để An Sênh chia tay với Nguyên Khúc rồi đến với anh.
Hơn nữa, khi ở trước cửa nhà hàng, lúc anh mở cửa xe cho An Sênh, Tần Thư Dư hữu ý vô tình lại gần cô, phát hiện cô rất đề phòng với người khác giới tới gần.
Việc này không trùng khớp với những gì cô đã nói.

Quan hệ bạn giường giữa cô và Nguyên Khúc là không tồn tại.
Nếu là giả, tại sao An Sênh lại muốn nói như vậy? Tự huỷ hoại thanh danh của bản thân sao? Tần Thư Dư không cho là như thế.
Anh hít hai ngụm khói rồi dụi tắt điếu thuốc, mở cửa lên xe, chậm rãi hoà vào dòng xe cộ.
Nhớ lại cách nói của An Sênh, đơn giản chỉ có hai lý do.
Một là cố ý.

Cô muốn thử lòng anh có vì như vậy mà lùi bước hay không.
Lý do còn lại chính là muốn cự tuyệt anh, vụng về lấy một cái cớ như vậy.
Đối với bản thân mình, Tần Thư Dư vẫn có chút tự tin.

Nếu tình nhân của cô là Phí Hiên, anh nghĩ có lẽ sẽ là lý do thứ hai.

Nhưng người này lại là Nguyên Khúc…
Không phải Tần Thư Dư khinh thường Nguyên Khúc.

Nguyên Khúc quả thực rất đẹp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ vẻ đẹp của anh.

Một người đàn ông lớn lên lại xinh đẹp như vậy, mang vẻ đẹp của một người phụ nữ…
Bạn giường.

Như vậy sao? Nếu là sự thật…Anh ta “có thể”* không?
*”Có thể” này mụi người tự biết là gì nha:v
Nguyên Khúc vẫn hồn nhiên không biết bản thân đang bị Tần Thư Dư đưa vào danh sách đám người bị hư thận.
Anh biết vừa rồi An Sênh và Tần Thư Dư nói cái gì.

Vừa thấy An Sênh trở về liền xông lên.
“Phí Hiên vốn dĩ đã muốn ăn tươi tôi rồi! Cô còn thêm mắm thêm muối vào nữa!”
Nguyên Khúc kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Cô còn nói tôi với cô là…là…Cô không biết xấu hổ! Phi!”
Bởi vì đang làm bánh ngọt nên mặt anh còn dính một ít bơ, nhúm tóc buộc trên đầu lắc lư.

Khuôn mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng.

Nhìn thế nào cũng giống một cô gái đang nũng nịu.
Bắt gặp bộ dạng Nguyên Khúc kích động như vậy, An Sênh vô tâm cười, “Ai nha…Anh ấy cũng không thể làm gì anh.

Lý do như vậy không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.”
“Cô vì chọc giận Phí Hiên, nhưng tại sao người phải trả giá lại là tôi hả?!” Nguyên Khúc căm giận nói.
An Sênh nhanh chóng nói sang chuyện khác, đưa tay chỉ mặt anh, “Anh xem trên mặt anh dính thứ gì này.

Bánh ngọt giao cho khách sạn buổi tối đã làm xong chưa?”
Nguyên Khúc không dễ bị An Sênh đánh lừa, gầm nhẹ, “Cô đừng nghĩ lảng sang chuyện khác.

Tôi đã nhắc nhở trước, cô còn cố ý đổ tội cho tôi? Nếu để vợ tôi biết được thì làm sao đây?”
An Sênh có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Khúc, “Anh thật sự có vợ sao?”
Mặt Nguyên Khúc càng đỏ hơn, “Tôi như thế nào không thể có vợ hả? Vợ tôi…” chỉ là chưa theo đuổi được thôi.
Nguyên Khúc hừ một tiếng, “Hai ngày nữa cô đi một mình, tôi không thể giúp cô.

Nếu tôi tới đó, Phí Hiên nhất định sẽ lột da tôi.”
An Sênh hừ hừ, “Thì ra là anh sợ anh ấy.

Kịch bản không phải là ba của nam chính sao?”
“Nhưng anh ta là tên nghịch tử!” Nguyên Khúc cãi lý, “Lão tử không có đứa con như vậy!”
Nguyên Khúc chỉ là oán trách vài câu, chứ không phải thật sự oán giận An Sênh.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, hai người cùng mua lẩu cay và cánh gà nướng, mang lên nhà chuẩn bị dùng bữa tối.
Kết quả, hai người vừa mở cửa, lúc An Sênh sắp đóng cửa thì bị ai đó kéo lại.
Cô kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Tần Thư Dư nở nụ cười xin lỗi, “Tôi nhìn thấy em trở về, vừa sốt ruột…”
Ánh mắt Tần Thư Dư xẹt qua người Nguyên Khúc, nhìn thấy trên tay hai người cầm thứ gì đó, lộ ra ý cười nhẹ, “Vừa lúc hai người muốn ăn tối sao? Tôi có làm hai món…”
Vừa nói vừa lấy hai hộp cơm đưa cho cô, “Cho hai người dùng cơm…”
Nói thật, bây giờAn Sênh có chút kinh ngạc.

Ban ngày diễn ra việc như vậy, phàm là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ nhượng bộ lui binh với cô.
Chẳng lẽ Tần Thư Dư không bình thường sao?
Chẳng lẽ cô là nam châm chuyên thu hút những người bệnh thần kinh hay sao?
An Sênh còn chưa kịp cự tuyệt, Nguyên Khúc đã khịt khịt mũi, vui sướng nhận lấy, “Là món sườn kho sao?”
Tần Thư Dư gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyên khúc có chút không rõ, “Là sườn kho.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Tôi thích nhất món này! Cám ơn!”
An Sênh thấy Nguyên Khúc chuẩn bị nhận, lại nhìn hai mắt Tần Thư Dư, phát hiện anh không chỉ không lùi bước, hình như ánh mắt càng ngày càng lưu luyến.
Cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, kéo ra một nụ cười rồi nói cảm ơn.

Ngay cả câu khách sáo mời anh vào nhà cũng không nói, đã đóng cửa.
Tần Thư Dư lui về sau một bước, nhưng không lập tức rời đi, mà nói với An Sênh, “Ngày mai tôi định đi Lâm Thị một chuyến để tham gia hai buổi toạ đàm.

Trước khi đi, tôi có thể nói chuyện với em một chút không?”
An Sênh dừng lại.

Nguyên Khúc rất biết điều, cầm đống thức ăn đi vào.
Cô đứng chắn trước cửa ra vào.

Nếu đứng nói chuyện như vậy thật sự là không phải phép.

Tần Thư Dư vẫn bình tĩnh đứng đó.

Nhưng An Sênh không nghĩ sẽ cho anh bất kỳ hy vọng gì, cho nên cứ đứng như vậy, nói với anh, “Tôi cho rằng hôm nay chúng ta đã nói rất rõ ràng.”
Tần Thư Dư đẩy gọng kính, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không có.

Tôi còn có chuyện chưa nói với em.

Nhất thời bị những lời em nói làm cho rối loạn.

Bây giờ tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, muốn cùng em nói chuyện một chút.”
An Sênh há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho phải.

Tần Thư Dư nói tiếp, “Bây giờ đã hơi trễ, em còn chưa ăn cơm tối.

Em vào ăn trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tần Thư Dư còn nói, “Đừng vội cự tuyệt, xem như cho cả hai một cơ hội.

Tôi biết một quán cafe bên bờ sông, đồ uống khá ngon.

Xem như em cùng bạn bè ra ngoài chơi, được không?”
Anh đã hạ mình như vậy, hơn nữa An Sênh lại là người nói dối.
Gặp những người thành tâm đối xử với mình, cho dù biết rõ không có kết quả gì, cũng không nhất thiết phải đoạn tuyệt tình nghĩa.
Giống như Tần Thư Dư nói, nói chuyện không được thì xem như cùng bạn bè ra ngoài chơi.

Huống chi, An Sênh cũng muốn nói rõ ràng, nếu hai người có thể trở thành bạn bè thì càng tốt hơn.
Giống như Tần Thư Dư nói, nói chuyện không được thì xem như cùng bạn bè ra ngoài chơi.

Huống chi, An Sênh cũng muốn nói rõ ràng, nếu hai người có thể trở thành bạn bè thì càng tốt hơn.
Cho nên An Sênh do dự trong chốc lát vẫn gật đầu, “Được rồi, vậy ngày mai gặp.”
“Vậy em mau vào ăn tối đi, trời lạnh.” Tần Thư Dư cười thúc giục An Sênh, “Ngày mai gặp.”
Hai người hẹn gặp vào ngày mai nhưng cuối cùng lại không thành.

Buổi trưa, Tần Thư Dư gọi điện cho An Sênh, nói là lúc sáng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải lập tức đến Lâm Thị.
Xuất phát từ phép lịch sự, An Sênh dặn dò anh lái xe chú ý an toàn, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Hôm đó, nhiệt độ ngoài trời đột nhiên giảm, người đi đường cũng theo đó thưa thớt hơn.

An Sênh và Nguyên Khúc đóng cửa tiệm sớm và trở về nhà.
Buối tối ngày hôm sau là thời gian tham gia tiệc rượu.

Mới sáng sớm Đồng Tứ đã gọi đi gọi lại xác nhận, anh nói đã chuẩn bị xong lễ phục cho An Sênh.
Ngược lại An Sênh không có cự tuyệt.

Quả thật, cô không có trang phục để tham gia tiệc rượu, với lại lần này cô tham gia là vì giúp Đồng Tứ.

Nên nhận lễ phục của anh cũng không phải là chuyện quá phận.
Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm về nhà, Đồng Tứ đã sớm chờ ở cổng tiểu khu.

Anh Sợ An Sênh không đi.
An Sênh trở về nhà, vào phòng ngủ thay xong quần áo, đang muốn gọi Nguyên Khúc hỏi một chút tối nay anh định mặc cái gì.

Kết quả vừa quay đầu thì thấy Nguyên Khúc đang vào tới, một thân quần áo ở nhà, vừa đi về phía cô vừa biến đổi trang phục.
Hình ảnh ảo diệu như vậy cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy cảnh này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy rất mới mẻ.

Chỉ trong vòng vài bước chân, Nguyên Khúc đã đổi sang một bộ quần áo rất hợp với chiếc đầm của cô.

Vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều rất giống nhau.

Đương nhiên, nhìn vào liền biết là trang phục tình nhân.
Ánh mắt An Sênh sáng ngời, chỉ chỉ vào cổ mình.
“Biến cho tôi một chiếc dây chuyền.

Tôi muốn viên kim cương lớn như trứng bồ câu vậy, vừa nhìn liền biết là kiểu người có tiền ấy…”
Nguyên Khúc, “Trứng bồ câu lớn như vậy mà muốn tôi biến?”
An Sênh nghĩ nghĩ, “Dù sao tôi cũng muốn thử cảm giác mang mấy thứ xa xỉ đẳng cấp đó.”
Đồng Tứ ngồi ở trong phòng khách, thần sắc kỳ quái nhìn về phía phòng ngủ.

Hai người vào đó rất lâu rồi, sao còn chưa ra…
Đợi đến lúc An Sênh hài lòng với món trang sức, cùng Nguyên Khúc từ phòng ngủ đi ra thì cả người Nguyên Khúc đã ỉu xìu, nhìn qua giống như quả cà tím bị héo.
Biểu cảm của Đồng Tứ hết sức vi diệu.

Đầu tiên là có chút kinh ngạc về quần áo của Nguyên Khúc.

Anh không có chuẩn bị quần áo cho Nguyên Khúc, nhưng quần áo của anh lại rất giống với lễ phục của An Sênh, hệt như cùng một nhà thiết kế làm ra vậy, ngay cả hoa văn cũng giống hệt nhau.
Rõ ràng là Đồng Tứ yêu cầu trợ lý đặt may riêng ở nước ngoài mang về, giá cả khỏi phải nói cũng biết xa xỉ bao nhiêu.

Về phần tên mặt trắng này, Đồng Tứ đã điều tra qua, là đứa con trai ngoài giá thú của Nguyên gia.

Nguyên gia ở Thân Thị cũng không tính là nhà hào môn, con ngoài giá thú có thể tiêu tiền như nước vậy sao?
Nhưng sự chú ý của Đồng Tứ rất nhanh đã chuyển từ quần áo sang vẻ mặt của Nguyên Khúc.

Bộ dạng anh như bị rút cạn sức lực.

Hẳn là hai người không đến mức đói khát vào phòng ngủ, thời gian ngắn như vậy mà làm cái gì kia đi…
Đồng Tứ nhìn về phía sắc mặt An Sênh, rất bình thường.

Anh nhanh chóng lắc lắc đầu, đem suy nghĩ đồi truỵ trong đầu bỏ đi, từ sofa đứng lên nói, “Chúng ta đi thôi.”
Ba người xuống lầu, lên xe.

Đồng Tứ tự mình đi riêng một chiếc, Nguyên Khúc và An Sênh đi một chiếc.
Nhìn đến xe Nguyên Khúc, biểu tình vi diệu của Đồng Tứ một lần nữa xuất hiện.

Xe này là phiên bản giới hạn, toàn bộ Thân Thị chỉ có hai cái.

Một cái thuộc sở hữu của Phí Hiên, cái còn lại Đồng Tứ cũng muốn mua.

Bất quá sau khi anh nói chuyện với ba, ông ấy không lạnh không nóng hừ một tiếng, thế là anh cũng không dám nhắc lại chuyện này.
Anh nhìn xe Nguyên Khúc qua gương chiếu hậu, có chút hâm mộ.

Trong lòng còn nói thầm, bây giờ con ngoài giá thú mà cũng được hưởng nhiều tiền vậy sao? Con ngoài giá thú ở Nguyên gia còn được đối xử tốt hơn so với anh là con trai ruột…
Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn Thân Thị.
An Sênh rất quen thuộc nơi này.

Đồng Tứ vốn muốn để An Sênh đảm đương vai bạn gái, như vậy anh sẽ có lý do chiếu cố cô.

Dù sao Phí Hiên chỉ nói mang cô tới đây là được.
Nhưng An Sênh lại mang theo người khác, anh đành phải để thư ký riêng đóng vai bạn gái.
Tiệc rượu diễn ra ở tầng cao nhất của khách sạn.

Lúc bốn người đi lên, bên trong hội trường đã có không ít người.
Lần này An Sênh quyết định tới đây vì muốn cùng Nguyên Khúc giúp Đồng Tứ.

Do vậy, đối với những loại tiệc tùng của mấy phú nhị đại thế này, cô không có gì mới lạ.

Thậm chí cô còn không có hứng thú.
Tìm được một góc ngồi xuống, dù sao đây cũng là nơi đông người, bên cạnh còn có Nguyên Khúc.

Hoàn cảnh ở đây cũng xem như quen thuộc, An Sênh cảm thấy rất an tâm.

Nếu Phí Hiên có muốn làm con chim thiêu thân, ở đây nhiều người như vậy, anh cũng phải để ý đến mặt mũi.
Âm nhạc vang lên trong hội trường, An Sênh cùng Đồng Tứ đi vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Phần lớn những người ở đây không biết An Sênh là ai, lại càng không nhận ra Nguyên Khúc.
Sau khi cùng Đồng Tứ tách ra, cũng không có ai chú ý tới hai người họ.

Hai người rất nhanh tìm đến một góc ngồi xuống.
An Sênh bưng một ly rượu, chỉ cầm trên tay mà không có nhấp môi, hỏi Nguyên Khúc.
“Anh biết lần này Phí Hiên tính toán làm cái gì không?”
Nguyên Khúc lắc đầu, uống liền hai ly rượu.

Nhân lúc biến thành hình dạng con người, anh phải tranh thủ nếm thử những thứ mới lạ này, cơ hội như vậy cũng không nhiều.
“Tôi không biết.” Nguyên Khúc có chút bất đắc dĩ nhìn An Sênh, “Tôi chỉ là kịch bản.

Mọi việc phát sinh, sau đó thế giới mới phản hồi cho tôi.

Vậy nên những việc sắp xảy ra, hay những chuyện lệch khỏi quỹ đạo ban đầu tôi đều không biết.”
An Sênh cũng không hỏi lại, hai người ngồi ở góc hội trường, câu được câu mất nói chuyện.

Không lâu sau, cửa hội trường lại mở ra, tiếp theo đó là một trận xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía cửa.

An Sênh và Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ.
Là Phí Hiên và Phí Lam Lam, nam nữ chính lên sàn.
An Sênh tuỳ tiện nhìn Phí Hiên một chút, rất nhanh chuyển ánh mắt lên người Phí Lam Lam.
Đã lâu rồi cô không nhìn thấy Phí Lam Lam.

Cô ấy vẫn như trước, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, tóc dài vén lên, cả người toát ra một loại khí chất dịu dàng, khiến cho người khác vừa nhìn liền say mê.
Sau khi Phí Hiên vào hội trường, rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện, ngay cả Đồng Tứ cũng vây lại.

Nhưng ánh mắt của anh dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người An Sênh.
Tuy đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng An Sênh vừa bắt gặp ánh mắt của anh liền muốn bỏ chạy.
Sắc mặt Phí Hiên cũng không tốt, nhất là khi nhìn thấy Nguyên Khúc ngồi bên cạnh cô, sắc mặt lại càng âm trầm.
Vài người đang vây quanh anh trò chuyện, Phí Hiên vẫn thản nhiên đáp lời.

Đều là người lăn lộn trên thương trường nên rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Mọi người theo ánh mắt Phí Hiên nhìn về phía An Sênh.

Sau đó rất thức thời tự tìm cho mình bậc thang, cách xa Phí Hiên một chút.
An Sênh lúc này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Phí Hiên chỉ mới nhìn cô một cái, cũng không có ý định đi lại chỗ cô, nhưng theo thói quen, cô quay lưng lại về phía anh.

Nếu anh muốn nhìn thì cứ nhìn cái gáy của cô đi.
Lát sau, Phí Hiên thu hồi ánh mắt.

Mọi người đều đã đến đông đủ, người chủ trì lên nói vài câu, đại khái là liên minh hỗ trợ thương nghiệp Thân Thị?
Dù sao An Sênh nghe cũng không hiểu, cô buồn chán ngồi đó, để Nguyên Khúc làm nhiệm vụ theo dõi Phí Hiên.

Lát nữa cô sẽ tìm cơ hội nói một tiếng với Đồng Tứ.

Dù sao Phí Hiên chỉ nói mang cô đến bữa tiệc, cũng không yêu cầu cô phải ở lại đến cuối.
Ngay khi tiệc rượu bắt đầu là dạ tiệc khiêu vũ.

Tuy rằng mặt Phí Hiên đần thối ra, nhưng vẫn kiêu ngạo đứng đó.

Bên cạnh là Phí Lam Lam dịu dàng, không để ý mọi chuyện xung quanh.

Nhìn qua tưởng chừng như ai cũng có thể lấn lướt qua cô.

Nên khó tránh khỏi một số tiểu thư đánh bạo mời Phí Hiên khiêu vũ.
Vốn ngay cả nửa ánh mắt nhìn Phí Hiên cũng không có, nhưng trùng hợp lúc An Sênh vô tình nhìn sang, liền thấy một cô gái với khuôn mặt đỏ ửng đứng trước mặt anh, muốn kéo cổ tay áo của anh.
An Sênh nhíu mày một cái theo bản năng.

Hôm nay, người đi cùng Phí Hiên đến tiệc rượu rõ ràng là Phí Lam Lam.

Bây giờ, Phí Lam Lam đang đứng bên cạnh anh, cô gái này lá gan cũng không nhỏ…
Vừa thấy An Sênh chau mày, Phí Hiên liền hiểu lầm, khoé miệng gợi lên một độ cong nhẹ, cầm lấy tay cô gái đứng trước mặt.

Cô gái đó lảo đảo về phía trước một bước, cơ hồ là đâm vào ngực Phí Hiên.
Chưa đợi thân thể đứng vững lại liền bị Phí Hiên đẩy bả vai ra.

Hai người không hề động chạm, nhưng đứng tại góc độ của An Sênh nhìn sang, chính là hình ảnh Phí Hiên đang ôm cô gái đó.
“Chỉ đang diễn cho cô xem, không phải ôm thật.” Nguyên Khúc ở bên cạnh tường thuật trực tiếp sự việc, “Nắm tay không có, cũng không có động chạm với cô gái kia.

Anh ta chỉ đang cầm cổ tay áo của cô ta, nhìn cách cầm thì có vẻ ghét bỏ cô gái này…”
An Sênh cười nhạo một tiếng.

Phí Hiên làm thủ đoạn này, cô mới không thèm nhìn, tiếp tục quay đầu, thành thành thật thật ngồi trong góc.
Nhìn thấy An Sênh quay lưng lại, mặt Phí Hiên tối sầm lại, lôi kéo cô gái đó lên sàn nhảy.

Sau đó, trong ánh mắt tha thiết đắm đuối của cô gái, đem cô ta nhét vào lòng một người khác.
Người khác ở đây không ai khác chính là Đồng Tứ.

Hôm nay, là anh và Phí Hiên đến giảng hoà, nên đành phải nghẹn lại, tiếp nhận cô gái đó, cùng cô ta khiêu vũ.
Mặc dù cô gái đó có chút lưu luyến Phí Hiên, nhưng trong giới này, Tiểu Tứ gia cũng rất có tiếng.

Nên rất nhanh, cô ta thu lại ánh mắt dính trên người Phí Hiên, làm bộ như không quen bước nhảy, dán lên người Đồng Tứ.
Thư ký của Đồng Tứ là một cô gái mạnh mẽ điển hình, bình thường đi làm chỉ mang giày đế bệt, lúc chạy có thể đạt tốc độ vận động viên.

Hôm nay lại bị Đồng Tứ kéo lên án tử, chỉ mang giày cao gót một lát mà cô đã phải chạy ra ngoài xoa nắn chân.
Chỉ khổ thân Đồng Tứ, không thể đẩy cô gái này ra, chỉ có thể cứng người chống đỡ.

Đợi đến khi khúc nhạc kết thúc, anh mới lịch sự buông tay, nhanh chóng lui bước.
Mà Phí Hiên và Phí Lam Lam đang đứng ở bàn rượu.

Tay Phí Lam Lam niết ly rượu, cả người không có chỗ nào không thích hợp, âm thanh cũng nhẹ nhàng ôn nhu.
Vô luận làm cái gì, trước tiên cô cũng trưng cầu ý kiến của Phí Hiên, “Hiên ca, Sênh Sênh đang ở đây, em có nên qua chào hỏi không?”
Phí Hiên ngửa đầu uống ly rượu, muốn áp chế hoả khí trong lòng.

Nhưng rượu mạnh ngược lại như lửa nóng.

Hoả đụng hoả, thiếu chút nữa thiêu cháy lý trí anh.
Lá gan của An Sênh cũng thật lớn, dám mang tên chim trĩ kia đến đây.

Phí Hiên tức giận đến mức phát run.

Anh phát hiện dạo gần đầy, tần suất phát run của bản thân quá cao.

Anh nghi ngờ bản thân mắc chứng bệnh Parkinson*.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
Đầu Phí Hiên ong ong, nghĩ phải làm thế nào để bóp chết người bên cạnh An Sênh.

Nên Phí Lam Lam nói gì, anh cũng không nghe rõ.

Lại bưng tiếp một ly rượu, uống một hớp, quay đầu nhíu mày hỏi, “Hả? Cô nói cái gì?”
Giọng Phí Lam Lam vẫn không thay đổi, khoé miệng mỉm cười, tạo ra một độ cong cứng ngắc như lấy thước đo.

Còn Phí Hiên vẻ mặt âm trầm, cộng thêm biểu tình hung ác nham hiểm, cau mày tựa như một hung thần.
Nếu đổi lại là người khác chắc đã sớm co cẳng bỏ chạy, nhưng Phí Lam Lam một chút sợ hãi cũng không có, lặp lại một lần nữa, “Sênh Sênh đang ở đây, em có thể qua đó chào hỏi một tiếng không?”
Phí Hiên cầm ly rượu thứ ba, khoé miệng đột nhiên lộ ra độ cong, “Đi, chúng ta cùng qua đó.”
Phí Lam Lam gật đầu, hai người cùng đi về phía An Sênh.

An Sênh đang quay lưng về phía Phí Hiên, nên không thể nhìn thấy anh đang lại đây.

Còn Nguyên Khúc lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, đợi đến lúc nhìn thấy và muốn nhắc nhở An Sênh thì đã chậm.
“Sênh Sênh, đã lâu không gặp.” thanh âm Phí Lam Lam êm dịu, nghe vào tai mềm nhẹ tựa vải bông.
An Sênh vốn muốn cùng cô chào hỏi, nhưng ngại cô ấy đang đứng cùng Phí Hiên.

Lúc này nghe được giọng Phí Lam Lam, theo bản năng nở nụ cười, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt đòi nợ của Phí Hiên ở phía sau, nụ cười liền đông cứng trên mặt.
Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục nét mặt, vẫn như trước kia, đơn giản trực tiếp xem Phí Hiên như không khí, nhẹ bẫng chuyển ánh mắt, cười chào hỏi cùng Phí Lam Lam, “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp nha.”
Phí Lam Lam cũng cười, nụ cười rất tự nhiên, không giống như lúc nãy.
Tâm tình An Sênh suиɠ sướиɠ không thôi.

Lần đầu tiên gặp Phí Lam Lam, cô đặc biệt thích cô gái này.

Tiếp xúc chừng vài lần, hai cô gái cảm thấy đối phương như chị em tốt.

Nếu không có Phí Hiên ở giữa, hai người nhất định sẽ trở thành bạn rất thân.
“Lại đây ngồi.” An Sênh vươn tay muốn kéo tay Phí Lam Lam, kết quả mới vươn tay nửa đường đã bị chặn lại, rất bất hạnh rơi vào móng vuốt của Phí Cẩu.
“An tiểu thư, cho tôi chút mặt mũi.

Tôi mời cô nhảy một điệu.” Ngoài miệng Phí Hiên nói lời khách sáo, nhưng sắc mặt lại thực thúi, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa An Sênh và Nguyên Khúc.

Cả người anh cương cứng, chỉ cần đâm một cái là bùng nổ.
An Sênh nhíu mày, muốn rút tay về, nhưng Phí Hiên nhanh chân bước về phía trước hai bước, trực tiếp dùng lực, giống như lúc vừa rồi ném cô gái kia đi, anh cũng kéo An Sênh không đứng vững, cô lảo đảo nghiêng người về phía trước, sau đó ngã vào lồng ngực của anh.
Nhưng lần này Phí Hiên không có đẩy bả vai của cô để giữ khoảng cách nữa, mà để cô thực sự ngã vào người anh, cánh tay rắn chắc ôm eo An Sênh, ôm cô vào lòng, rất thiếu đòn nói, “Đa tạ An tiểu thư cho tôi mặt mũi.”
Biểu tình Nguyên Khúc run rẩy, ngược lại sắc mặt Phí Lam Lam vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ý cười khoé miệng nhạt đi một ít.
“Cô cứ khiêu vũ trước đi.” Phí Lam Lam nhìn Phí Hiên một chút, rồi nhìn về phía An Sênh, mỉm cười nói, “Tôi ở chỗ này chờ cô, lát nữa chúng ta cùng trò chuyện.”
An Sênh không nghĩ sẽ khiêu vũ, nhưng cô bị tên cẩu này ôm rất chặc, giãy dụa vài cái, đã thu hút ánh mắt của vài người rồi, thật sự là không tốt chút nào.
Giằng co một lát, Phí Hiên nhất quyết không tha, còn thấp giọng hỏi cô, “Như thế nào? Không muốn khiêu vũ với anh?”
Phí Hiên nhìn thoáng qua Nguyên Khúc, thập phần khinh bỉ cười nhạo một tiếng, “Chẳng lẽ còn muốn anh phải để tóc dài mới được?”
Đây chính là trắng trợn khiêu khích.

Sắc mặt Nguyên Khúc nháy mắt đỏ bừng, tóc dài thì làm sao? Tóc dài bồng bềnh và rất đẹp đó!
Đây là lần đầu tiên Phí Hiên và Nguyên Khúc chân chính mặt đối mặt.

Phí Hiên là nam chính, quả nhiên là tên “nghịch tử”, thế nhưng dám đối mặt với ba ba “kịch bản”, còn dùng loại giọng điệu khiêu khích như thế.
Sau khi trào phúng vài câu, Phí Hiên không cho An Sênh cơ hội cự tuyệt, đúng lúc một khúc nhạc vang lên, anh trực tiếp ôm eo An Sênh, cơ hồ là xách cô khỏi mặt đất, lôi vào sàn nhảy.
Hai người dán sát vào nhau, tay Phí Hiên ôm ngày càng chặt.

An Sênh chỉ nhón chân, còn lại đều bị anh ôm.
“Em và đứa con ngoài giá thú đó là có chuyện gì?” Phí Hiên cường thế giam cầm An Sênh, dán sát bên tai hỏi, “Hả?”
“Liên quan gì đến anh!” An Sênh bị siết chặt đến khó thở, đánh một cái vào eo Phí Hiên, nhưng căn bản anh không có phản ứng gì, mà dần dần hoà vào tiết tấu.

Anh dùng chân nhấc một bên chân cô lên, đặt lên eo anh, xoay một vòng tròn.
Trang phục hôm nay của An Sênh là một chiếc váy dài với phần tà lớn, mặc dù phần váy có xẻ tà nhưng không hề bị lộ chút nào.
Không ít người xung quanh đã dừng lại xem màn khiêu vũ của hai người.

Mặt Phí Hiên không chút thay đổi, thậm chí là lạnh tanh.

Tay anh giữ chân An Sênh kéo một chút, cơ hồ là xách cô lên, làm cơ đùi cô liên tục co giật.
“Thả tôi xuống!” hai tai An Sênh đỏ hồng, khó chịu gầm nhẹ trong ngực Phí Hiên.
Phí Hiên dẫn dắt cô hoà nhịp vào khúc nhạc, làn váy chuyển động bay lên, xoè rộng tựa như một đoá hoa nở rộ dưới ánh đèn, làm cho người khác muốn đưa tay hái lấy.
Đến lúc An Sênh không thể chịu được nữa, Phí Hiên thả chân cô xuống, lôi kéo tay cô xoay một vòng tròn.

Nháy mắt liền biến thành An Sênh dựa lưng vào người Phí Hiên, bị anh ôm eo, đầu gối của cô bị chân anh đẩy, buộc phải di chuyển.
Phần lớn mọi người đều dừng lại, còn An Sênh giống như một cái tượng gỗ, bị Phí Hiên đùa nghịch nhảy xong một khúc nhạc.

Lúc kết thúc, Phí Hiên vẫn ôm eo cô, thân thể hai người kề sát, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Anh từ từ ép người xuống, làm cho An Sênh không ngừng ngả người về phía sau, cả người cong như cây cung.
Môi Phí Hiên như tuỳ thời có thể rơi xuống.

Sắc mặt An Sênh đỏ bừng, tim đập loạn xạ, xấu hổ không thôi.
Cuối cùng động tác nhảy dừng lại ở đoạn cao trào, hai người tựa như đôi bướm bay lượn dưới ánh trăng, thở hổn hển dừng lại.

Không thể nghi ngờ, tư thế kết màn này rất đẹp mắt.

Sau khi đứng dậy, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay cùng huýt sáo.
Có người còn trực tiếp la lên, “Phí thiếu thật tuyệt vời!”
Phí Hiên từ từ đứng thẳng người, buông lỏng eo An Sênh, hô hấp có chút không ổn định, vươn tay kẹp lấy một ít tóc mai của cô, đuôi lông mày anh tuấn hơi nhướn.
Anh dùng âm lượng chỉ đủ hai người có thể nghe thấy, “Không cho phép em ở cùng anh ta.

Bằng không, anh sẽ gϊếŧ chết anh ta.

Em cũng biết, chính miệng anh nói với em đều là nói thật.”
An Sênh thật muốn một chưởng đánh chết anh.

Cô đẩy anh ra, đi về phía chỗ ngồi trong góc lúc nãy.

Cô phải nhanh chóng tìm cơ hội bỏ trốn, chắc chắn Phí Hiên lại muốn nổi điên nữa rồi.
An Sênh không hiểu, cô cũng đã nói trước mặt anh về loại quan hệ kia giữa cô và Nguyên Khúc rồi.

Dường như anh cũng thật sự tin tưởng, nhưng bây giờ lại nói như vậy…
Này cũng thật mẹ nó! Đúng là một tình yêu nghiệp chướng mà!
An Sênh trở về chỗ, ngồi bên cạnh Nguyên Khúc.

Phí Hiên thong thả chậm rãi theo sau, nhìn thấy hai người ngồi gần như vậy, gân xanh trên trán lại bắt đầu nhảy dựng lên.
Anh ngồi xuống đối diện An Sênh, nhìn chằm chằm cô.

An Sênh căn bản không thèm quan tâm, anh liền đem ánh mắt ghim trên mặt Nguyên Khúc.
Nguyên Khúc:…Đừng cho là tôi sợ anh!
Bốn người ngồi trong bầu không khí quỷ dị.

An Sênh không nhìn Phí Hiên, mà đổi chỗ ngồi với Nguyên Khúc, mặt đối mặt với Phí Lam Lam, hai người nhẹ giọng thì thầm nói chuyện phiếm.
Mà Nguyên Khúc ngồi đối diện Phí Hiên, trực diện với lửa giận của anh.

Lúc đầu, Nguyên Khúc còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng về sau không thể chống trụ được nữa.

Bộ dáng của Phí Hiên thật sự là quá doạ người rồi.
Nguyên Khúc không khỏi nghi ngờ, Phí Hiên thật sự muốn gϊếŧ chết anh đó! Tuy nói anh bất tử…nhưng như vậy thật sự rất doạ người mà!
Loại không khí quỷ dị này duy trì đến khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Tứ đi về phía này, nói, “Tôi có đặt một bàn bên dưới, cùng nhau ăn khuya đi.”
Phí Hiên liếc nhìn Đồng Tứ một chút, trong mắt đầy vẻ chất vấn.

Tốt rồi đó, tôi bảo anh mang An Sênh đến đây, nhìn xem anh mang đống lộn xộn gì đến đây?
An Sênh rất muốn bỏ chạy, nhưng Phí Hiên vẫn nhìn chằm chằm cô.

Lúc đi vệ sinh, vừa ra khỏi toilet đã thấy anh đứng ở xa nhìn chằm chằm cô.
Nếu cô muốn bỏ chạy, trừ phi phá cửa sổ ở tầng cao nhất này rồi nhảy xuống dưới.

Bằng không, một chút cơ hội cũng không có.
Cô không muốn dùng cơm chung, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy biểu tình mang theo khẩn cầu của Đồng Tứ.

Còn Nguyên Khúc không biết vì cái gì mà dùng khuỷu tay huýt cô một cái.

Không còn cách nào khác, An Sênh đành phải gật đầu.
Mấy người theo thang máy xuống tầng dưới, vào một phòng bao riêng.

Tranh thủ lúc Phí Hiên nhận điện thoại, An Sênh rốt cuộc cũng có cơ hội kéo Nguyên Khúc vào phòng vệ sinh, hỏi “Cuối cùng là anh có chuyện gì vậy hả? Tôi bị Phí Hiên quăng tới quăng lui, anh như thế nào lại cứ mặc kệ? Còn nữa, vừa rồi oán giận tôi cái gì chứ? Ăn ăn ăn, anh tham ăn vậy sao?!”
“Cô bình tĩnh một chút.” Nguyên Khúc nói, “Không phải cô muốn hoàn toàn thoát khỏi Phí Hiên sao? Cứ để cho tôi, tuyệt đối có thể!”
An Sênh lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Anh có cách gì?”
“Cô cứ yên tâm…”
“Rầm..rầm…”
Nguyên Khúc mới nói được một nửa, cửa toilet đột nhiên bị đập mấy cái.

Hai người bị doạ sợ đồng thời co rụt người lại, theo bản năng tựa sát vào nhau, da đầu run lên.
Không đợi hai người hồi thần, cửa kính bị đập liên tiếp vài cái.

Mắt thấy cánh cửa sắp bị đập vỡ, Nguyên Khúc mới mở cửa.

Vừa mở ra liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Phí Hiên đứng trước cửa nhìn hai người.

Hai tay anh nắm chặt thành quyền, như thể sắp nhào vô làm một trận ra trò.
An Sênh ngược lại rất bình tĩnh, thấy thì thấy, hiểu lầm càng nhiều càng tốt.

Dù sao Nguyên Khúc cũng đã nói qua, Phí Hiên sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nguyên Khúc chống lại ánh mắt của Phí Hiên, trong lòng thầm cổ vũ chính mình không được sợ.

Đây là “nhi tử” của mình!
Sau khi tự niệm chú thôi miên mấy lần, anh đột nhiên cảm thấy mắc tiểu.
Phí Hiên nhìn chằm chằm Nguyên Khúc ở khoảng cách gần, nắm lấy cổ áo anh, trực tiếp đem anh ném ra khỏi phòng vệ sinh, còn nói một câu, “Tôi cần dùng nhà vệ sinh.”
Sau đó anh đi vào, loảng xoảng đóng cửa lại, chốt khoá, tựa vào cửa nhìn chằm chằm An Sênh.
Cô ngược lại không có sợ hãi.

Bên ngoài còn có người, hơn nữa còn có kịch bản ở đây, Phí Hiên có thể làm gì cô được chứ?
Chỉ là cô lại có cảm giác vô lực, Phí Hiên thật sự đeo bám quá dai.

Sau khi làm ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy, mà anh còn có thể đúng lý hợp tình quấn lấy cô.

Đây mới gọi là sói đội lót người.
An Sênh đứng đó một lúc lâu, muốn đi đến cửa, nhưng bị Phí Hiên ngăn lại.

Cô đẩy tay anh ra muốn mở chốt cửa, nhưng anh lại cầm lấy cổ tay cô.
Phí Hiên thấp giọng nói, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh chỉ mới vừa nhận một cuộc điện thoại mà em với anh ta vào phòng vệ sinh làm cái gì?”
“Liên quan gì đến anh.” Vẫn là câu nói kia, cô đẩy Phí Hiên ra.

Anh không bắt tay cô nữa, mà che khoá cửa lại, trực tiếp đẩy An Sênh tựa vào cửa toilet.
“Em thật sự luôn có thể làm anh kinh ngạc!” Phí Hiên nói, “Con chim trĩ kia tốt ở chỗ nào? Hả?”
An Sênh giãy dụa không thoát, đập lên cửa kính, “Anh cút xa một chút cho tôi.

Đừng nói là Nguyên Khúc, chỉ cần tuỳ tiện kéo một người bên đường cũng tốt hơn Phí Hiên anh!”
Lồng ngực Phí Hiên hô hấp phập phồng, nghẹn đến muốn phát điên.

Nhưng một lát sau, anh chậm rãi thả lỏng lực đạo, ôm lấy cô, cong lưng vùi đầu trên lưng An Sênh, nghẹn ngào nói, “Em đừng nghĩ làm như vậy sẽ khiến anh lùi bước.

Anh không quan tâm!”
Phí Hiên nói, “Em cùng anh ta… Anh không quan tâm! Anh chính là muốn em, An Sênh, đời này em đừng mong chạy thoát…”
Phí Hiên vừa nói, nhẹ nhàng hôn lên cổ An Sênh, thanh âm thực đáng thương, “Anh biết em chỉ là đang giận anh.

Em vì giận anh nên mới nói như vậy, muốn làm anh tức chết…”
“Anh không tin em sẽ thích tên chim trĩ kia.” Giọng Phí Hiên mang theo run rẩy, “Em không thích anh ta… Đừng thích anh ta…”
An Sênh nghe Phí Hiên nỉ non cầu xin bên tai, trái tim không khống chế được co rút lại.
Mắt Phí Hiên đỏ bừng, nước mắt ấm nóng cọ trên vai cô.
Thanh âm đứt quãng, mang theo nghẹn ngào nói, “Sênh Sênh, đừng thích anh ta.

Anh ta có thể cho em cái gì, anh đều có thể cho em.

Thích anh một lần nữa được không? Cầu xin em, cầu xin em đó…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui