Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha



Tử Tuyết Vi vốn định động thủ nhưng như phát hiện ra điều gì, đáy mắt cô lóe lên một cái, kịp thời dừng lại động tác, tay cũng cho vào túi mà cô đã bỏ hoa tai trước đó. Lúc tay của gã đàn ông sắp chạm vào người cô thì đột nhiên, cơn gió quét qua một cái, "rắc" một tiếng, tay của gã đàn ông bị bẻ quặp ra sau trông rất kỳ dị, gã đau đến mức chưa kịp hét một tiếng mà đã té xỉu. Ả đàn bà phía sau đang đắc ý vô cùng, chứng kiến Cố Trì không biết vào từ bao giờ, cũng không hiểu sao cánh tay của gã kia bị bẻ gãy một cách dễ dàng thì sợ hãi tái mét mặt, chân run run không chịu sự khống chế mà đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, cổ họng cũng cứng nhắc như bị mất tiếng mà không thét được một lời. Sát ý của Cố Trì toả ra nồng nặc khiến không khí bị đè ép, nhiệt độ liên tục xuống dốc không phanh, người bình thường tất nhiên không thể cử động được khi đứng trước một Cố Trì như thế này. Anh liếc qua ả đàn bà đang tái mặt ở phía cửa khiến ả ta càng run mạnh, có lẽ do sợ hãi quá độ mà ả ta té xỉu tại chỗ. Cố Trì hừ một tiếng, thu lại sát khí, anh quay qua Hạ Tích Tích, môi anh mím lại đầy khẩn trương kiểm tra cô từ đầu tới chân, thấy cô lông tóc vô thương mỉm cười nhìn anh thì mới thở một hơi nhẹ nhõm, trái tim vốn đang treo cao nay lại bình yên mà đập an ổn trong lồng ngực. Hạ Tích Tích thấy anh khẩn trương như thế thì bất đắc dĩ cười

- Tôi không sao!

Cô lại cúi xuống nhìn gã đàn ông, nở nụ cười tự tin, đưa nắm tay lên đỉnh đầu, giọng điệu mười phần chắc thắng

- Anh không tới thì tôi cũng xử lý được, thậm chí là dư sức!

Cố Trì thấy cô mạnh miệng, chỉ cười khổ lắc đầu, nắm tay cô kéo đi


Nhưng mà hệ thống biết, Hạ Tích Tích mạnh miệng nhưng Tử Tuyết Vi không nói dối. Cô có thể cảm nhận được tiếng bước chân nhẹ như lông hồng của Cố Trì mà tương kế tựu kế, tốc độ của Cố Trì nhanh nhưng tốc độ của Tử Tuyết Vi càng nhanh hơn, bằng chứng là cô đã đeo "hoa tai diễn xuất" mà không một ai có thể phát hiện đã đủ thấy năng lực của cô.

Lần này Hạ Tích Tích cũng không rêu rao mà đi xe Cố Trì về trường như lần trước, cô sống chết đòi một mình về trường bằng xe taxi, quyết không cho Cố Trì đưa về. Bất đắc dĩ Cố Trì đành phải đáp ứng, nhưng sau lưng âm thầm điều người đi phía sau bảo vệ cô. Hạ Tích Tích vẫn vô tư không biết, bước vào ký túc thì đã thấy Tiêu Quân Nhã mặt ủ mày chau đi qua đi lại trước cửa vô cùng khẩn trương, giống như đang chờ đợi cái gì đó. Chưa kịp bước tới hỏi thì từ phía xa đã chạy tới một anh chàng Playboy cá tính, nhưng biểu cảm của anh ta cũng không vui vẻ mà có phần nghiêm trọng, anh ta chạy lướt qua cô mà đến chỗ Tiêu Quân Nhã

- Tiểu Nhã, bên khối C không có!

Tiêu Quân Nhã chau mày không đáp, đột nhiên phía bên phải lại chạy tới thêm một anh chàng mặt mày tuấn tú, biểu cảm cũng giống hệt anh chàng Playboy kia, anh ta hướng Tiêu Quân Nhã lắc đầu

- Tiểu Nhã, bên khối A không có!

Phía sau Hạ Tích Tích lại chạy thêm tới hai anh chàng, tất cả đều vô cùng điển trai, từng người lần lượt mở miệng

- Tiểu Nhã, bên khối B và khu thể thao đều không có!

Tiêu Quân Nhã cụp xuống ánh mắt hy vọng, bấy giờ cô mới nhìn thấy Hạ Tích Tích đang ngơ ngác đứng, đột nhiên cô lao tới ôm Hạ Tích Tích

- Tích Tích! A Li mất tích rồi!

Lúc này Hạ Tích Tích mới biết, thì ra mấy anh chàng đẹp trai kia đang nói về việc tìm không thấy chó con. Cô bắt đầu biến sắc, lấy tay đẩy vai Tiêu Quân Nhã ra, sắc mặt ngưng trọng. Mấy anh chàng kia thấy mặt Tiêu Quân Nhã rưng rưng, liền lộ ra vẻ đau lòng không thôi, một người kéo tay Tiêu Quân Nhã ra khỏi Hạ Tích Tích rồi ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô

- Tiểu Nhã đừng buồn, anh sẽ mua một con chó khác khả ái, ngoan ngoãn hơn tặng cho em!


Mấy người khác ghen tị trừng mắt nhìn hai người họ ôm ôm ấp ấp, không hẹn mà cùng tiến lên tách hai người ra

- Huỳnh Khải Uy, cậu đừng có mà quá đáng, Tiểu Nhã là người mà cậu có thể tùy tiện ôm sao? - Một chàng trai trong đó lên tiếng, giọng đầy mùi giấm

Chàng trai gọi là Huỳnh Khải Uy cười lạnh, châm chọc lại

- Lục Mẫn Phi, cậu ghen tị thì cứ nói thẳng!

Lục Mẫn Phi trợn mắt tức giận chỉ tay vào Huỳnh Khải Uy, tức đến run giọng

- Cậu...

Tiêu Quân Nhã tránh thoát mấy người đó, đi tới sóng vai bên cạnh Hạ Tích Tích. Thấy vậy, một chàng trai trong đó lạnh nhạt lên tiếng cắt đứt màn thuốc súng tung tóe của hai nam nhân


- Hai người im lặng đi, không biết Tiểu Nhã sẽ phiền sao?

Nghe vậy hai người kia cùng lúc quay đầu nhìn Tiêu Quân Nhã, ánh mắt hiện lên tia hối hận

- Tiểu Nhã...

- Tiểu Nhã...

Hạ Tích Tích: "..." Đất diễn của cô đâu?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận