Sau cơm trưa, mọi người thích gì chơi nấy, xung quanh Thiên Thành rất nhiều trò, Bùi Yên bị Vệ Diễn lôi kéo đi một vòng nhạc viên, chân đã bắt phát run. Vệ Diễn lại như cũ tinh lực tràn đầy, ồn ào muốn đi bơi lội.
Người đàn ông đánh chủ ý lên cô, Yên Yên mới vừa học bơi lội, ở trong nước nửa ngày, hắn lại đi đến dạt cô, ôm nhiều vài lần, thân thể mềm mại ôm bao nhiêu cũng không đủ.
Bùi Yên bị kéo vào sau bể bơi, kiên quyết không xuống nước. Chàng trai chỉ dựa vào cô. Bơi được vài vòng lại chui lên mặt nước, huýt sáo với cô, nhân tiện khoe cơ bụng của mình.
Ngốc quá!
Bùi Yên bất đắc dĩ đỡ trán, lười để ý hắn, một đôi chân thon dài đong đưa trong nước, chơi vui vẻ vô cùng.
Các du khách không nhị được đặt ánh mắt trên người cô, rõ ràng áo tắm rất bảo thủ nhưng làm bật lên dáng người tốt như vậy, mềm mại, làn da như hoa lê trắng nõn, chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện, khiến người muốn thưởng thức.
“Quý khách”
Bùi Yên đang ở ngốc bị vỗ nhẹ nhẹ bả vai, một nữ phục vụ sinh lễ phép dò hỏi,
“Nếu cô muốn nghịch nước, bên kia còn có bể bơi!
“Hoàn cảnh thanh u, lớn hơn chỗ này, để tôi dẫn cô qua.”
Bùi Yên tâm có chút động, nhìn Vệ Diễn rồi chỉ ra bên ngoài, lại chỉ vào di động.
Ý tứ là em ra ngoài chơi, có việc gọi điện thoại.
Cô đi theo phục vụ sinh đến sảnh khách sạn, thang máy đi đến tầng hai mươi, đi qua một cái hành lang mới đến, nữ phục vụ sinh giúp cô đẩy cửa ra sau liền rời đi.
Cô đi vào, phát hiện bể bơi trong nhà này quá to, hơn nữa không như bể bơi dưới lầu vuông vức. Nó quanh quẩn kéo dài đến phòng khác.
Mà xung quanh đều là cửa kính sát đất, nhìn được toàn bộ cảnh đêm, đẹp không sao tả xiết.
Trên bờ còn sô pha, ghế nằm.
Cô có chút trợn mắt há hốc mồm, sự xa xỉ không ngừng khiến cô mở rộng tầm mắt.
Nhưng giờ phút này bể bơi rất an tĩnh, bên này trong bể bơi không có ai, du khách không biết nơi này sao?
Bùi Yên ngồi xổm ở bên cạnh ao, nhìn trăng qua cửa kính, ngọn đèn dầu trên bờ như dải lụa vàng, kéo dài không ngừng ở nơi xa.
Cô suy nghĩ chậm rãi, hai chân nhỏ chạm vào trong nước, rất thảnh thơi.
Đột nhiên có tiếng bọt nước truyền tới, cô xoay người nhìn lại, chỉ thấy dáng người to lớn của người đàn ông đang bơi từ bên kia sang bên này, nằm ngửa ở trên mặt nước. Cánh tay cường tráng liên tục chuyển động, chỉ chốc lát bơi ra giữa.
Bùi Yên nhìn vài lần, cảm thấy có chút quen mắt.
Lâm Dịch Phong!!
Chân nhỏ lập tức dừng lại, có chút khẩn trương, thật sự là người đàn ông mày kiếm mắt sáng có khí chất của mạnh, mỗi lần làm cô thở không nổi.
Cô rút chân lại, muốn trốn, một khắc dẫm ở trên gạch.
Chân bị trượt rơi vào trong nước.
Não cô còn chưa kịp xử lý, đã uống mấy ngụm nước, trong đầu trống rỗng, hô hấp bị nước cuốn đi. Cô ở trong bể bơi vô vọng giãy giụa, trong lúc hoảng sợ đã quên cách bơi lội vừa học được.
Khoảnh khắc sắp chết kia, một con bàn tay to ôm eo cô, cứu cô ra khỏi trong nước.
Bùi Yên giống như bắt lấy một cành cây mà chặt chẽ bám vào hắn, ôm cổ người đàn ông, ở bên tai hắn thở dốc ho khan, sự sợ hãi còn chưa hết, cô giống như cừu non run bần bật ôm chặt lồng ngực hắn.
“Ở bên cạnh bể bơi chơi cũng có thể rơi xuống?”
Lâm Dịch Phong cười khẽ, đùa vài câu, bàn tay to trấn an vỗ vỗ cô, bế nàng lên.
Bùi Yên lúc này mới phản ứng mình đang ở trong lồng ngực nam nhân, hắn một tay ôm eo nhỏ của cô, một bàn tay to nâng mông cô, nóng hôi hổi.
Mà hai chân cô quấn lấy vòng eo hắn, tay ôm lấy cổ hắn, tư thế ái muội. Ngực hắn trần trụi, cách áo tắm mỏng, cùng thân thể của cô dính chặt vào nhau . Lửa nóng từ trên người hắn truyền đến, bên tai là hô hấp ẩm ướt nồng đậm.
Trên mặt nàng nóng rát, lỗ tai cô đỏ lên, giãy giụa vài cái, muốn chạy nhanh từ trên người Dịch Phong.
“Đừng nhúc nhích”
Lâm Dịch Phong trầm thấp, ngầm có ý cảnh cáo.
Nữ nhân trong mơ bây giờ ở trong lòng ngực hắn, nhu nhược không có xương, mùi hương quanh quẩn.
Cái mông tròn trịa mềm như bông, ở trong tay run lên.
Cô không mặc áo ngực, áo tắm giống như sắp rơi ra. Ngực rắn chắc của hắn đè lên bộ ngực mềm mại của cô.
Hắn nhịn không được ôm càng chặt.
Một cảm giác nóng rát ở dưới bụng, trước một giây mất khống chế hắn đặt cô trên sô pha.
Bên cạnh trên bàn nhỏ có khăn lông, người con trai chà lau người con gái. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo sự ôn nhu.
Bùi Yên hoảng sợ, dáng vẻ của người này quá xa lạ, cô có chút không được tự nhiên, đang chuẩn bị đứng dậy phản đối, nghe được tiếng chuông điện thoại.
Là Vệ Diễn, nàng đang chuẩn bị nhận, màn hình bỗng chốc đen.
Bùi Yên lập tức từ trên sô pha đứng lên, lui về phía sau vài bước.
“Học trưởng, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tôi về trước.”
Bùi Yên nhìn người đàn ông, lễ phép nói cảm ơn , sợ Vệ Diễn lo lắng, có chút sốt ruột đi ra ngoài.
Mới vừa đi vài bước bị một người nắm lấy cổ tay.
“Thích nó như vậy?” Tiếng nói trầm thấp giờ phút này có chút không vui.
Lực càng ngày càng mạnh, cô khó hiểu nhìn hắn “Học trưởng, anh…”
“Người khác cũng không thể ?”
Lâm Dịch Phong nhìn cô, giữa mày nhíu lại, ẩn nhẫn mà khắc chế.
“Học trưởng, tôi không biết anh đang nói cái gì, xin anh buông ra? Vệ Diễn đang đợi tôi”
Giọng nói dịu dàng có chút thỉnh cầu.
Bùi Yên không rõ nguyên nhân, không chịu nổi cảm giác giương cung bạt kiếm, vặn vẹo tay, tránh không được.
Lâm Dịch Phong kéo cô trước ngực hắn.
Bàn tay to ôm eo cô, giữ đầu cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Chóp mũi hắn ngửi mùi của cô gái, cướp lấy hơi thở cô, hương hoa lan ngọt thanh không mất hương thanh nhã.
Thấm vào ruột gan.
“Học trưởng, anh buông ra!”
Cô bị hành động của hắn doạ rồi, ở trong lòng ngực hắn giãy giụa vặn vẹo, lại bị đàn ông ôm càng chặt, giống như muốn cô nhập vào ngực hắn.
Người đàn ông không muốn doạ cô, muốn đi bước từng bước, nhưng cô ở bên hắn giống thỏ con chỉ biết sợ hãi, một lòng chỉ lo chạy về trong lòng ngực người khác.
Hắn chờ không nổi nữa, ý muốn thận trọng từng bước đã bị cô quấy rầy.
“Chỉ thích nó? Người khác cũng không thể?”
Lâm Dịch Phong giống như thợ săn, chỉ còn chờ người con gái sập bẫy. Môi mỏng hắn từ tai đến khuôn mặt cô, chóp mũi cọ xát, môi mỏng khẽ nhếch, chạm vào môi của cô.
“Nếu là tôi thì sao? Yên Yên!”
Bùi Yên không tránh nổi, mỗi lần tránh bị hắn ôm chặt hơn, khuôn mặt nhỏ bị bàn tay to của hắn khắc chế.
Cô cảm giác bên hông có một thân thể nóng rực, muốn nung cô thành nước mềm, nằm liệt trong bùn.
Xưng hô của người đàn ông khiến cô khó chịu, cả người cô run run, sợ đến đôi mắt đều đỏ, nước mắt rơi xuống.
“Khóc cái gì, tôi doạ sợ em?” Lâm Dịch Phong hôn mắt cô, nuốt nước mắt vào trong bụng, dễ dàng ngăn chặn sự phản kháng của cô, khi cô cúi đầu hắn ngậm lấy môi cô.
Sau khi môi mỏng của nam nhận đụng vào bờ môi mềm mại đó, hung mãnh dò xét đi vào, lưỡi trực tiếp quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhấn rung động kia, mãnh liệt mút vào.
Lưỡi của cô quá nhọt, mút một lần như rượu ngọt vậy. Mắt hắn âm u, đầu lưỡi thăm đến càng sâu, giống như hôn đến cuống lưỡi, muốn chui vào trong cổ họng cô.
“Ưm Ưm...”
Bùi Yên hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng gọi bậy. Nàng chỉ cùng Vệ Diễn hôn môi, đều là ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, cho dù ngẫu nhiên mạnh một chút, chỉ cần cảm giác được cô không khoẻ, lập tức thả lỏng lực.
Nào có trải qua mãnh liệt như vậy, người đàn ông hận không thể ăn cô. Cô sợ hãi, nước mắt ở trên mặt, giống như sắp không thở nổi, người đàn ông vẫn như cũ không buông tha cô, cô liều mạng đấm đánh bờ vai của hắn, chân nhỏ lảo đảo lui.
Chân hắn tiến lên, ngực trực tiếp áp xuống, ôm cong do cô. Đầu lưỡi vẫn như cũ hút chặt lấy lưỡi cô
.
Bùi Yên bị bắt khom lưng xuống phía dưới, chỉ có thể bắt lấy bả vai hắn, mặc hắn làm, nước mắt ướt cả mặt.
Lâm Dịch Phong trầm mê trong sự ngọt ngào nơi miệng cô, lưỡi đuổi theo khắp nơi chiếc lưỡi nhỏ tránh né kia, tay chặt chẽ giữ đầy cô, ép cô chính mình triền miên.
Hắn nuốt nước bọt nàng, cô gái không kịp nuốt nước bọt theo cằm nhỏ giọt từ trên mặt xuống đất gạch, ngưng tụ thành một vũng nhỏ.
Nhìn thấy cô gần như mê mang khép kín hai mắt, môi mỏng mới lưu luyến không rời buông cô, kéo ra một sợi chì bạc.
Hắn đứng thẳng đứng dậy, bàn tay to ôm eo cô cô, ôm người con gái xụi lơ trong ngực.
Ánh mắt u ám, giống như một con thú chuẩn bị ngo ngoe sau khi được thoả mãn.