Sáng hôm sau, mành trong phòng ngủ kéo chặt, chỉ còn dư lại một chút khe hở, từng tia nắng chiếu vào trong phòng, mông lung, như ẩn như hiện.
Cô ngủ ở trên giường thật sự không yên ổn, giữa mày nhíu chặt, sắc mặt hơi trắng, giống như ở trong mơ cũng có thể cảm giác được người kia đang hung hăng thao cô.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ cảm thấy cả người như bị xe tải nghiền qua, cử động một chút cũng đau, đặc biệt là bên trong tiểu huyệt giống như bị rìu chém thành hai nửa.
Ký ức đêm qua đột nhiên hiện lên, máu toàn thân như bị rút hết đi, thân thể lạnh băng, sắc mặt trắng bệch.
Cô cố sức chống thân thể, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ u ám.
Cúi đầu chăn mỏng rơi xuống.
Dưới áo sơ mi to rộng là cơ thể tràn đầy dấu hôn tím tím xanh xanh, hai châm trần mở rộng, trước ngực cùng nơi riêng tư giống như bị thiêu trong lửa, càng ngày càng đau.
Sự chua xót cùng bi thương bao phủ cô, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống...
Đúng lúc này, “Bang” một tiếng, đèn bị mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Ânh mắt người đàn ông thâm thúy như biển cả, cô co rúm lại một chút.
“Tỉnh?”
Lâm Dịch Phong mặc sơ mi trắng quần jean, chậm rãi đến gần, thoải mái tuấn tú, mặt mày giãn ra, tiếng nói trầm thấp.
Bùi Yên lại theo từng bước chân của hắn tới gần mà sắc mặt ảm đạm, cô sợ đến nỗi cả người run lên, ôm lấy chiếc chăn ngồi ở mép giường.
“Anh đừng tới đây… Đừng tới đây!” Giọng nói nghẹn ngào khô khốc.
Chuyện tối hôm qua giống như cơn ác mộng đáng sợ!
Cô không bao giờ muốn gặp lại hắn!
“Không muốn cùng tôi nói chuyện sao?”
Lâm Dịch Phong ngồi ở đầu giường, cụp mắt nhìn cô.
“Anh cưỡng gian… Là phạm pháp!”
Cô không chịu nổi khẩu khí của hắn vân đạm phong thanh như vậy, mắt sưng đỏ, tràn đầy hận ý nhìn hắn, run rẩy lên án, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
Lâm Dịch Phong khẽ nhếch miệng, cười như không cười, không có ý kiến gì với lời cô nó. Bàn tay to duỗi ra, cách chăn mỏng kéo cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng ngăn chặn sự phản kháng của cô.
Hắn nắm lấy eo thon, môi mỏng chậm rãi hôn sau tai cô.
Không chút để ý hỏi vài câu.
“Muốn đi tố tôi? Có muốn tôi giúp em liên hệ Cục Công An?”
Lông mi ướt át run lên, hắn tiếp tục nói:
“Chứng cứ cưỡng gian?
“Camera theo dõi tối hôm qua chắc là hỏng rồi!”
“Tinh dịch? Đã bắn rồi, có thể tìm được, tôi cũng khiến cho không thể tìm được!”
Hắn nắm cằm cô, trong ánh mắt không thể tin tưởng được của cô, môi mỏng khẽ nhếch.
“Dấu vết tối hôm qua ở trong phòng đã lau khô!”
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám, hơi thở ướt nóng trên khuôn mặt tái nhợt của cô, khiến cô mất tự nhiên.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng.
“Yên Yên, em định buộc tội tôi như thế nào?”
Lâm Dịch Phong hơn hai mươi năm không dùng qua đặc quyền của hắn có thể dùng, nhưng không phải hắn sẽ không dùng.
Nhìn xem, hắn chẳng qua chỉ cho cô biết chút quyền của hắn, cô đã kinh ngạc như thế này
Từng câu từng chữ giống như thiên la địa võng, khí thế bức người, khiến cô không còn đường đi.
Cằm Bùi Yên bị niết ở trong tay hắn, hận ý cùng sự đau đớn nảy lên trong lòng, nước mắt nóng bỏng chảy từ khóe mắt.
Cô cố nén sợ hãi, trừng mắt hắn, miệng đỏ bừng khẽ nhếch, giọng nghẹn ngào: “Anh cho rằng…Anh thật sự có thể một tay che trời sao?”
Sao hắn có thể càn rỡ như thế!
Không kiêng nể gì!
Hắn dựa vào cái gì?
Nhưng nội tâm lại loáng thoáng nói cho cô, hắn nói tất cả là sự thật.
Đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn sợ hãi hắn.
Trong trường học đều truyền tin nhà hắn rất có quyền lực.
Hắn sâu không lường được, hắn quyền thế ngập trời.
Mà cô là người bị hại, bị hắn đặt trong tay tùy ý đùa bỡn! Chà đạp bừa bãi!
Cô không thể phản kháng, lấy lại sự công đạo cũng không thể, chỉ có thể nuốt trong bụng! Che lại miệng vết thương!
Cô giống như con chim lạc đường, quanh thân là sự mờ mịt và thống khổ, trong tâm đều ẩn ẩn run rẩy.
Hai mắt đẫm lệ mê ly, móng tay cắm chặt vào thịt cũng không biết.
Lâm Dịch Phong không trả lời cô, chỉ nắm tay cô, xoa xoa chỗ móng tay khảm vào. Lại khẽ hôn vài cái, lạnh giọng nói:
“Yên Yên, chia tay với Vệ Diễn!”
Lúc này hắn mớ nói chuyện chính.
“Anh đừng có nằm mơ!”
Bùi Yên cho rằng lúc đó đã cực hạn, không ngờ tới hắn còn ép cô nhảy xuống vực. Cô gào lên:
“Thứ anh muốn đã có được, sao không buông tha tôi?”
“Tôi muốn?”
Lâm Dịch Phong hừ cười một tiếng.
Cô gái quá ngây thơ, không hiểu hắn đã tính toán muốn cô cả đời, đã rèn tường đồng vách sắt, không cho cô có đường lui!
Đường ra duy nhất là trong lòng ngực hắn.
Hắn cúi đầu cắn vành tai của cô, liếm láp, chỉ chốc lát đã đỏ bừng hơi sưng.
Hô hấp của hắn lập tức thô nặng, tiếng nói gợi cảm ở sau tai cô
“Tôi muốn em ở cạnh tôi cả đời, được không?”
Bùi Yên đột nhiên run rẩy, trong đầu ầm ầm vang lên, cô ngây thơ cho rằng tối hôm qua đã ở địa ngục, chịu đựng xích lửa dày vò.
Không ngờ tới chỉ là bắt đầu, chờ đợi cô còn là sự đùa bỡn trong lồng cả đời.
“Không… Không… Tôi không cần…”
Cô không cần, cô không cần.
Cô phải rời khỏi nơi này! Cô muốn đi tìm A Diễn!
A Diễn! A Diễn!
Cô bắt đầu kịch liệt giãy giụa, cả tay cả chân cùng nhau đạp lung tung, muốn tránh thoát sự giam cầm của người đàn ông này.
Hắn ôm chặt cô, lại bị móng vuốt cào vào mặt.
Trên mặt hắn khó coi hơn, môi mỏng hơi mím, đè cô ở trên giường.
Tay thâm nhập vào áo sơ mi nắm lấy bộ ngực trước ngực, chậm rãi xoa.
Hắn cúi đầu ngậm lấy lưỡi cô, trong lúc cô nức nở phản kháng, hắn trầm giọng uy hiếp:
“Vệ Diễn biết tối hôm qua tôi đang làm em không?”
“Tối qua lúc nó gõ phòng, tiểu huyệt em đang ăn côn thịt của tôi!”
“Có muốn tôi nói cho nó biết?”
Nói rằng tối hôm qua hắn điên cuồng dũng mãnh như thế nào, ánh mắt hắn sâu thẳm, tản ra thú tính, ngậm lấy môi cô, cố ý liếm ra tiếng nước ướt dầm dề.
Bàn tay to xoa nắn ngực trơn, trong khi cô đang khóc vẫn tiếp tục nói.
“Biết nhà Vệ Diễn làm gì không?”
“Bố nó là chủ tịch công ty vận chuyển, chúng ta có nên nhìn xem, công ty của nhà nó trong bao lâu sẽ phá sản?”
“Yên Yên, đừng để cho Vệ Diễn chạm vào em. Sau khi trở về thì chia tay với Vệ Diễn đi!”