Khi Bùi Yên về đến ký túc xá, hai bạn cùng phòng đã về, đang ở nhiệt tình chia đồ. Nghe nói cô đi Bột Hải nghỉ phép, hơn nữa Lâm Dịch Phong cũng ở trong đó.
Hai người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, ánh mắt dính như chó nhỏ, biểu cảm muốn hỏi tất cả những câu hỏi đến khi có đáp án mới thôi.
Bùi Yên ngồi ở trên ghế, bên dưới đau nhức, lan tràn đến toàn thân. Cô cố gắng cười, nói vài câu khách sạn xa hoa như thế nào, bờ biển xinh đẹp như thế nào.....
Mới hơn hai mươi ngày không gặp, hai người đều cảm thấy cô xinh ra không ít, trước kia cũng rất đẹp, như hoa sen sinh ra ở bùn mà không nhiễm mùi tanh của bùn.
Hiện giờ giống một đóa hoa hồng mới nở, giọt sương nhỏ ở trên nụ hoa, lấp lánh trong suốt, khiến người càng muốn ngắt lấy.
Hai người nhìn nhau, mờ mịt khó hiểu.
Chắc là vì tình yêu tẩm bổ con người, vừa lúc Tô Điệp Y cũng về ký túc xá, hai người lại đổi người tiếp tục hỏi tiếp.
Bùi Yên ghé vào trên bàn, mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông di động quen thuộc kêu.
Cầm lên xem là một dãy số lạ, không ghi tên.
Đầu cô hơi choáng, chưa nghĩ nhiều đã nhận điện thoại.
“Yên Yên, anh ở cửa đông…”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp, Bùi Yên chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô ngắt điện thoại luôn, bạn cùng phòng không hiểu nhìn cô, miễn cưỡng giải thích là quảng cáo đang đẩy mạnh tiêu thụ.
Còn chưa tới kịp tắt máy, cô đã nhận được một tin nhắn.
“Tôi ở cửa đông, biển số xe AYF666, mười lăm phút, em không ra tôi sẽ tới ký túc xá của em!”
Bùi Yên cầm chặt di động, đôi mắt chua xót, một cảm giác tuyệt vọng bao lấy .Cô giống như một con thỏ nhỏ bị nhốt trong lồng, trốn như thế nào cũng không thoát lòng bàn tay hắn.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, giải thích với bạn cùng phòng là Vệ Diễn tìm cô, chưa chú ý tới ánh mắt Tô Điệp Y chợt lóe lên cảm giác khác.
Cửa đông của trường có chiếc xe Maybach đang dừng, những người về ký túc xá đều quay lại nhìn thêm chiếc xe này.
Ở đây là thủ đô, người quyền quý không ít. Bọn họ đã nhìn qua quá nhiều xe giá cả xa xỉ, nhưng lại là lần đầu tiếp xúc gần với siêu xe bản giới hạn này, đều nhịn không được chậm chân, nhìn cho đã mắt.
Thậm chí có người cầm di động chụp mấy tấm ảnh.
Mà bên trong xe, tài xế không biết đã đi đâu, ghế điều khiển cùng ghế sau có tấm ngăn màu đen, tạo thành một không gian kín.
Bùi Yên ngồi ở góc, hai chân khép lại hướng ra ngoài xe, như đang cố gắng thu nhỏ chính mình.
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn thiêu cháy mặt cô.
Tiếp theo cô bị hắn kéo vào trong lòng ngực, Lâm Dịch Phong ôm cô ngồi ở trên đùi, một tay bắt đôi tay nhỏ của cô ở sau lừng.
Thân thể cô bị giam cầm, cúi đầu mím môi.
Bàn tay to của hắn cởi dây buộc tóc, tóc dài giống như thác nước trút xuống ở trong tay hắn.
Năm ngón tay theo sau cổ vào sâu trong tóc đen, chóp mũi ghé vào vào sau tai cô, tham lam ngửi lấy mùi hương tinh khiết, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch.
“Em thơm quá ~”
Giọng nói mị hoặc mà khàn khàn.
Bàn tay to càng ôm càng chặt, giống như muốn khảm cô trong ngực.
Bùi Yên cứng lại, bàn tay nhỏ bị nắm lấy. Cô không chịu nổi hơi thở nóng bỏng trên người hắn, nghiêng đầu không nói chuyện.
Lâm Dịch Phong rõ ràng chỉ muốn ôm cô, nhưng sau khi được ước nguyện lại càng thêm không biết thỏa mãn, hắn giữ đầu nhỏ của cô, môi ngậm lấy vành tai, liếm cắn phun ra nuốt vào, lực càng lúc càng lớn.
Hắn lặp lại, chỉ chốc lát, tai cô vừa ướt vừa hồng.
Hô hấp nặng hơn, dưới bụng trào lên lửa nóng.
“Đừng… đừng…”
Mông mềm của cô ngồi trên bắp đùi hắn, tự nhiên có thể cảm giác được cự vật của hắn đang thức tỉnh, ký ức đáng sợ đêm qua vọt tới, cô sợ đến mức cả người rùng mình, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Cô giãy giụa rời khỏi hắn, nhưng mà hai tay bị trói buộc, không tránh thoát được
“Yên Yên ngoan, đừng nhúc nhích!” Cô vặn vẹo dưới bụng hắn càng thêm căng thẳng, hắn nắm lấy eo cô, ấn đầu cô dựa vào ngực mình, mang theo chút ôn nhu.
“Đừng sợ. Đêm nay không đi vào, tôi chỉ muốn ôm em.”
Lâm Dịch Phong tưởng tượng đến hình ảnh tối hôm qua thao lộng tiểu huyệt, ánh mắt thâm thúy hơn.
Nhưng cô là lần đầu, hắn biết rất đau, cũng không có khả năng lập tức khi dễ cô. Tâm hắn trở nên mềm mại, trên mặt lạnh lùng mang theo thương tiếc.
“Tối hôm qua làm em đau, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho em.”
Buổi sáng muốn đưa thuốc cho cô, nhưng khi đó cô hận không thể giết hắn, hắn thuận thế dùng thủ đoạn bóp nát sự ngây thơ của cô, nhìn cô giống như chim nhỏ bị thương, hắn mở hai tay, đón cô vào.
Nhưng cũng biết ở trong lòng cô mình là vết sẹo lớn, lúc đạt được mục đích cảm thấy hơi thẫn thờ.
Nhưng không sao.
Chỉ cần hắn có được cô!
“Anh buông tha tôi đi!”
Bùi Yên cúi đầu, rầu rĩ nói.
Trong một giây nhu tình, mang đến cho cô cảm giác người đàn ông này thực dễ nói chuyện.
“Người giống như em, thích em quá nhiều rồi!”
Ở trước mặt người cường quyền, Bùi Yên đã từ bỏ quyền lợi khiếu nại cùng ủy khuất, nhưng nàng vẫn cứ khát vọng có thể từ vũng bùn bước ra, chẳng sợ toàn thân sẽ lầy lội!
Cô nghiêm túc phân tích, nói trong trường học người thích hắn nhiều đếm không xuể, nữ sinh ưu tú nhiều như vậy, cô chỉ là người qua đường.
Còn nói hắn có được cô, giờ còn ý nghĩa gì?
Lâm Dịch Phong vẫn chưa nói chuyện.
Đáp án sớm đã định!
Nhưng đêm nay hắn không muốn dọa cô.
Môi nam nhân dọc theo các đường nét trên khuôn mặt cô hôn đến cằm, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt cô, dòng khí ướt nóng phun vào gương mặt mềm mại.
Bàn tay to gợi cằm cô, lại nhìn thấy khóe môi cô sưng đỏ, sự nhu tình lập tức biến mất.
Đôi mắt hắn trầm hẳn, lực ở cằm cô bóp chặt hơn, cười lạnh một tiếng
“Vệ Diễn hôn em?”
Bùi Yên co rút lại, khuôn mặt nhỏ bị hắn khống chế ở trong tay, che trời lấp đất áp xuống, giương mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của người đàn ông.
“Sưng hết lên rồi!”
Hắn vươn ngón cái xoa chỗ sưng lên kia, đáy mắt hiện lên băng lãnh.
“Xem ra em không để lời nói của tôi ở trong lòng!”
Hắn ấn một nút ở trong xe, ghế dựa bỗng chốc ngả ra, giống như một chiếc giường lớn.
Trời đất quay cuồng, Lâm Dịch Phong cúi người hôn lấy Bùi Yên, tiến quân thần tốc, hung mãnh mà tùy ý, cuồng loạn cướp lấy mùi hương trong miệng cô. Chiếc lưỡi càn quét trong miệng, mút lấy cái lưỡi vào.
“Ưm ưm…”
Tay cô bị hắn giữ chặt trên đệm.
Cô liều mạng lắc đầu, đầu lưỡi bất lực rụt về phía sau. Nhưng cô càng trốn, hắn càng thêm tàn nhẫn, đầu lưỡi đuổi theo cái miệng nhỏ đong đưa hút mạnh lấy, tùy ý gặm.
Một ít nước bọt chảy từ miệng xuống cằm rồi xuống cổ cô
Đầu lưỡi đau đớn, mùi máu tươi ở khoang miệng truyền ra.
Bùi Yên đau đến nỗi nước mắt tuôn ra, cô khóc lóc, thân thể mềm mại bị hắn nặng nề đè ở dưới thân, môi bị hắn gặm cắn, mút vào. Giống như sắp không thở nổi nữa, Lâm Dịch Phong mới buông tha cô.
Hắn kéo khoá áo cô, trên cổ thon dài tràn đầy dấu hôn xanh tím.
Hắn cúi đầu mút thật mạnh, dấu hôn đỏ bừng lại tăng lên, bàn tay to cách vải xoa bóp bộ ngực to tròn kia. Mùi của cô như có như không ở tràn ngập không gian nhỏ, mời gọi hắn mút càng mạnh.
“Đừng… đừng …”
Sự thống khổ khi ở dưới thân hắn giờ phút này nếu phải trải qua thêm lần nữa, cô sẽ chết!
Đôi tay cô để ở chỗ ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô bất lực khóc cầu:
“Anh đã nói không chạm vào tôi, anh vừa nói xong !”
Lâm Dịch Phong đáy mắt ẩn chứa lửa giận, sớm bị ghen ghét ăn mòn lý trí, hắn lạnh giọng uy hiếp:
“Không muốn cho tôi chạm vào?”
“Muốn cho ai chạm vào?”
“Vệ Diễn sao?”
“Nếu em không muốn tôi xé quần áo em, trần trụi quay về thì buông tay ra!”
Con ngươi hắn tràn đầy tàn nhẫn, giống như hắn sẽ cắn nuốt cô. Từng giọt nước mắt chảy xuống đệm, lông mi bị nước mắt tẩm ướt, cô chậm rãi dời tay nhỏ, cầu xin
“Đừng… Ở chỗ này…”
Nơi này là trường học, các bạn học ở bên ngoài tự do ra vào, mà cô lại bị người đàn ông này đè ở dưới thân tùy ý đùa bỡn!
Cô không chịu nổi.
Lâm Dịch Phong không chờ nổi, nhanh chóng cởi quần áo hai người.
Lúc hắn đè lên hai chân cô kia, yết hầu không cầm lòng được phát ra một tiếng thỏa mãn.
Cô hoàn toàn bị hắn đè ở dưới thân thể, vú cách nội y bị cơ ngực ngắn đè bẹp,tràn ra ngoài hình nửa cung tròn trịa.
Toàn thân non mềm lạnh lẽo không thể tưởng tượng được, màu sạm cùng màu trắng ngà giao điệp với nhau khiến hắn càng hãm sâu vào dục vọng.
Hắn hôn cổ thon dài của xô, chậm rãi đi xuống. Côn thịt ở giữa háng cao cao đứng thẳng, cách quần lót chọc vào tiểu huyệt, quy đầu giống như muốn cách vải dệt cắm vào hoa huyệt.
“Ưm đau… Đau…”
Nơi riêng tư mềm mại bị quy đầu cứng rắn không lưu tình đâm thọc, tiểu huyệt chảy ra dâm thuỷ làm ướt quần lót. Cô nắm chặt lấy góc ghế, nước mắt lưng tròng.
Lâm Dịch Phong bị tiếng yêu kiều rên rỉ kích thích đến lưng run lên, đêm qua tất cả như trong mộng, hiện giờ nghe thấy âm thanh mềm mại ôn nhu này như chọc vào tâm người khiếm hắn cảm thấy trìu mến, càng khiến cho hắn chà đạp bừa bãi.
Hắn cởi bỏ nội y, trước ngực một bộ ngực không có trói buộc lắc nhẹ.
Ngực cô như đậu hủ trắng nõn trơn mềm, giờ phút này lộ ra trước mắt, nơi nơi là dấu hôn.
Hai đầu vú sưng đỏ, dấu răng như ẩn như hiện.
Hắn hô hấp thật sâu, ánh mắt càng thâm.
Cô sớm bị biểu cảm như sói đói của hắn doạ sợ, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt ở khóe mắt lan tràn.
Chóp mũi của hắn nhẹ ngửi ở đầu vú cô, lưỡi bá đạo quấn lấy núm vú, gặm cắn mút vào, giống như muốn hút sữa ra.
Cô khó chịu nhịn khóc khi hắn càng hút càng mạnh, giống như muốn hút cả vú vào miệng hắn...