Khi Lâm Dịch Phong ở Châu Âu, mỗi ngày đều gọi điện cho Bùi Yên.
Hắn rất chuẩn giờ, chương trình học của cô hắn cũng sớm bảo thư ký điều tra xong, vì thế mỗi khi Bùi Yên tan học, sẽ nhận được điện thoại của hắn.
Cô không chịu nổi Lâm Dịch Phong sát từng bước như vậy, có đôi khi giả vờ không thấy, thậm chí trực tiếp tắt máy. Nhưng hắn luôn có cách trị cô.
Những lần sau Bùi Yên cũng không dám phản kháng.
Chiều thứ năm có một tiết học, sau khi Bùi Yên tan học định đi tra tư liệu, nhưng
nhu cầu dùng thư viện máy tính quá lớn, vì thế không còn chỗ ngồi.
Cô quyết định về ký túc xá, dù sao bạn cùng phòng không cùng chuyên ngành với cô, họ còn đang đi học, ký túc xá cũng có notebook.
Mới vừa mở cửa đã nhận được điện thoại của Lâm Dịch Phong
Bùi Yên cứng người, buông cặp sách, nhìn chung quanh ban công ký túc xá, yên tĩnh không tiếng động.
Cô ngồi ở trên ghế, phát ra rất nhỏ “Kẽo kẹt”, tay nhỏ ấn xuống nút nghe.
.
“Yên Yên.”
Giọng nói trần thấp của người đàn ông tràn ngập mị hoặc, Bùi Yên nghe được run lên, di động giống như từ trong tay chảy xuống.
“Ừm…”
Cô nhỏ giọng trả lời, cho dù trong phòng không có người, cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Đang làm gì?”
Bùi Yên mím môi: “Tra tư liệu.”
“Tư liệu gì?” Hắn hỏi tới cùng.
Bùi Yên không quen hành động này của Lâm Dịch Phong, thậm chí có chút bài xích.
Mỗi việc làm của cô đều hỏi rõ ràng, giống như hai người rất thân mật vậy.
Nhưng cô chỉ là vật trong tay hắn để đe dọa, dụ dỗ mà thôi.
Nhưng cô hiểu được một phần tính cách hắn, hắn muốn làm gì thì phải đạt tới mục đích, cùng hắn đối nghịch chỉ làm chính mình chịu càng nhiều đau khổ.
Vì thế cô trả lời, nói muốn tra bức tranh của đại sư Alfred Sisley để làm bối cảnh sáng tác.
“Thích tranh của ông ta vẽ?” Nam nhân nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói toàn là dẫn dụ.
“Ừm..”
Lâm Dịch Phong cười một tiếng, như tiếng đàn cello vô cùng gợi cảm. Hắn chậm rãi mở miệng, nói nếu không cuối tuần mua vé máy bay cho cô, đến nước Ý, hắn dẫn cô đi xem triển lãm tranh của Alfred Sisley.
“Không cần!”
Bùi Yên khẩn trương, lập tức từ chối, giọng nói to hơn.
Hắn như có ý kiến, nhưng ngay sau đó để theo tự nhiên.
“Cuối tuần tôi có tiết” cô nói thêm một câu.
“Ừ.” Lâm Dịch Phong vẫn chưa ép sát, thay đổi đề tài.
“Muốn quà gì?”
Trong phòng khách sạn xa hoa, hắn ngồi dựa ở trên sô pha, mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra cơ ngực, hầu kết khẽ động khiến hắn trở lên vô cùng gợi cảm.
Ngón cái nhẹ nhàng cọ xát hộp nhỏ trong tay, đáy mắt mang theo chút ôn nhu.
Bên trong là kẹp tóc đính một viên ngọc xanh hình ngôi sao.
Đó là hắn trong lúc vô ý thấy trên tạp chí, là kiểu dáng mới nhất.
Liếc mắt đã nhìn trúng, cảm thấy rất hợp với cô.
Vì thế ngày đó hắn dời cuộc họp một giờ, chỉ vì đi cửa hàng mua quà này.
Tưởng tượng thấy cô đeo nó lên, tóc đen vén sau tai, ánh mắt trong suốt. Giống như công chúa chạy thoát khỏi lâu đài, vừa thuần vừa dục.
Đáy mắt Lâm Dịch Phong u ám hơn, vật giữa háng nhanh chóng sưng to lên.
Bàn tay to phóng xuất ra dục long, lập tức đứng ở bên hông, gân xanh bao quanh, hắn cởi áo ngủ
Hắn nắm lấy côn thịt vuốt trên dưới, yết hầu lên xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rệ ái muội.
Sau khi Bùi Yên nói xong “Không cần quà”, thật lâu không nghe thấy giọng Lâm Dịch Phong, cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông đang thở dốc.
Không gian yên tĩnh tràn ngập mê hoặc, bao vây ở tai cô, giống như đang có người ở bên cạnh cô.
Cô lập tức cứng đờ, cô đã trải qua, đương nhiên biết đó là cái gì!
“Yên Yên, bảo bối, gọi tên của tôi, gọi Dịch Phong!”. Giọng hắn hồn hậu mà dồn dập.
Bùi Yên cắn chặt môi, cảm thấy thẹn, hận không thể ném cái điện thoại đi.
Cô nhỏ giọng mở miệng: “Dịch… Phong”
Lâm Dịch Phong nghe thấy trong lòng cảm thấy mềm mại, côn thịt trong tay phun ra vài giọt tinh dịch, hưng phấn run run.
Thật là dễ nghe, giọng cô thật là ôn nhu, giống như đang bị hắn bắt nạt, chỉ có ở
dưới thân hắn vô lực yêu kiều rên rỉ.
Giờ phút này mặt dô nhất định ửng đỏ, đang cắn chặt cái miệng nhỏ.
Xô nhất định không biết, dáng vẻ mảnh mai này càng làm cho người muốn làm càn chà đạp.
“Gọi lại!”
Hắn nắm chặt côn thịt, tiếng thở dốc tràn ngập dục vọng.
“Dịch… Phong”
“Bảo bối, tiếp theo gọi, đừng dừng!”
“Ưm ~ ~”
Tay Bùi Yên run run, giống như không cầm được di động, tiếng hắn gầm nhẹ khiến cô nhớ lại đêm hôm ở trông xe.
Mấy giờ đó, môi hắn kề sát ở bên tai cô, phát ra âm thanh khiến người sợ hãi này.
Dô da đầu tê dại, muốn kết thúc nhanh cuộc gọi này, cảm thấy thẹn mở miệng:
“Dịch… Phong, Dịch Phong…”
“Ưm ~, Yên Yên, bảo bối!”
Hắn thở hổn hển, côn thịt theo tiếng gọi của cô cựa quậy vài lần, hắn càng nhanh chóng vuốt, tưởng tượng cô đang nằm ở dưới thân hắn mặc cho hắn thao quy đầu đột nhiên bắn ra lượng lớn tinh dịch.
Bùi Yên lấy lý do học tập tức tắt máy, cô sợ hắn tí nữa sẽ gọi tiếp, để máy tính vào trong cặp, chạy nhanh đến thư viện.
Mà góc ban công nào đó, sau bức màn che kín mít. Tay Tô Điệp Y nắm chặt mành, giống như muốn xé nát nó ta, đáy mắt là sự điên cuồng không thể nhịn được đến nỗi hốc mắt đỏ lên.
Tiết học buổi chiều bị hủy bỏ, vì thế muốn về ký túc xá thay quân áo. Lúc Bùi Yên mở cửa cô mới vừa đi đến ban công, không để ý nhiều, đến khi nghe được tiếng chuông.
Ma xui quỷ khiến, Tô Điệp Y đứng ở góc. Nói không rõ vì cái gì, chỉ là nghĩ đến đêm đó sau khi Bùi Yên nhận được điện thoại, đi ra ngoài đến gần lúc đóng cửa mới trở về, cũng nghĩ đến mấy ngày nay cứ lúc di động reo là cô chạy xuống tầng ký túc xá lén lút!
Cho nên dựa vào trực giác, cô rõ ràng nghe thấy được Bùi Yên gọi tên“Dịch Phong”.
Cô không thể lại lừa gạt chính mình, an ủi chính mình đây là một người khác, không phải hắn, không phải người đàn ông kia!
Một lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy!
Trừ Lâm Dịch Phong còn có thể có ai!
Bùi Yên làm sao dám? Cô ta không phải ở bên Vệ Diễn sao?
Vì sao thông đồng với Lâm Dịch Phong?
Bùi Yên sao gọi tên của hắn như vậy?
Lâm Dịch Phong là của cô!
Tô Điệp Y nổi lên sự đố kỵ mãnh liệt, gương mặt minh diễm giờ phút này hết sức vặn vẹo, cô thậm chí muốn lập tức lấy di động gọi điện cho Vệ Diễn, cho hắn biết Bùi Yên đội mũ xanh lên đầu hắn!
Nhìn xem, nhìn xem bạn gái anh là người như thế nào?
Mà anh coi cô ta như vật quý!
Đúng là một con tiện nhân!
Nhưng trong đầu còn sót chút lý trí nói cho cô, không được, tuyệt không thể cứ như vậy nói cho Vệ Diễn!
Bằng không vừa lúc có cơ hội cho Bùi Yên và Vệ Diễn chia tay!
Vừa lúc cho cô ta cơ hội quang minh chính đại ở bên Lâm Dịch Phong!
Tô Điệp Y áp xuống lòng đố kị đang quay cuồng, đè nén xuống ý nghĩ muốn huỷ hoại Bùi Yên ngay lập tức.
Cô phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Tựa như mẹ đã dạy như vậy!
“Đừng ở lúc xúc động đưa ra bất cứ quyết định gì!”
Cô lấy quần áo trong bồm, không nhanh không chậm giặt sạch, vắt khô từng cái một, bắt đầu phơi quần áo.
Chờ lúc tâm trạng bình tĩnh rồi tự hỏi, Tô Điệp Y đi đến mép giường, lấy di động đi ra ngoài.
“Chú, cháu có một số việc muốn gặp chú!”
“Đúng vậy, rất quan trọng!”