Đến rạng sáng, đèn trong phòng ngủ còn sáng trưng, đứng ở khe cửa có thể nghe thấy tiếng người đàn ông thở dốc, cùng với tiếng rên rỉ của cô.
Bùi Yên vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mỗi khi tránh mắt hắn, sẽ cảm thấy hoa huyệt bị căng ra, tiếng kháng cự tràn ra môi đỏ, biến thành nhu nhược rên rỉ, ngay sau đó bị người đàn ông kéo vào lốc xoáy của tình dục.
Lặp đi lặp lại, hôn mê ở dưới thân hắn.
Trầm luân vào bên trong, giống như có thứ gì ở tiểu huyệt nhẹ nhàng cọ xát, ấm áp ướt nóng, trong huyệt chui vào chút ấm áp thoải mái, cô ưm một tiếng.
Ngực hắn sát lưng cô, môi dán ở bên tai trấn an, bàn tay nóng bỏng mát xa bụng nhỏ, ôn nhu không thể tưởng tượng.
Cảm giác ấm áp khiến cô càng cảm thấy mệt mỏi, trong đầu trống rỗng, còn chưa kịp tự hỏi cái gì, lại nặng nề ngủ.
Một giấc này mặt trời đã lên cao.
Trong mơ cô chỉ cảm thấy trong miệng bị cuốn vào một đầu lưỡi ướt nóng, chất lỏng từ người đàn ông chảy vào miệng cô, thấm vào cổ họng.
Cô không tự giác muốn càng nhiều, cái lưỡi trơn trượt đỏ bừng dán vào đầu lưỡi hắn, chui vào trong miệng hắn tìm kiếm sự giải khát, mút nước bọt trơn trượt, lại nuốt vào trong bụng.
Lâm Dịch Phong bị Bùi Yên trong tiềm thức quấn quýt si mê khiến cho hô hấp dồn dập, đôi mắt nóng cháy lên.
Hắn hôn môi cô, đoạt lấy sự mềm mại nơi môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn lấy cái lưỡi của cô cùng nhau đảo.
Bàn tay to không an phận du tẩu khắp thân thể, cách áo sơ mi nắm lấy ớt nhũ, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô bị áp bức đến khó có thể hô hấp, cô nhíu mày đẹp, khó chịu nức nở một tiếng, mê mang dần dần mở mắt.
Lâm Dịch Phong buông ra môi đỏ, nhịn không được cúi đầu hôn vài cái, mất tiếng mở miệng.
“Tỉnh?”
Dòng khí ái muội thổi vào lông mi cô ,khiến cho cô kích động.
Toàn thân Bùi Yên mệt mỏi, động một chút đều đau, đầu ngón chân đầu đã mềm như bông. Cô tránh thoát môi hắn rồi nhìn chung quanh, khe hở bức màn lọt vào vài tia nắng, cả phòng là hơi thở dâm mĩ. Mà cô chỉ mặc áo sơ mi, âm hộ trần trụi bại lộ ở giữa hai chân hắn.
Cô cắn môi dưới, cảm thấy rất thẹn, hai tay nhỏ chống ở trên giường, gian nan đứng dậy.
“Đi đâu? Tôi đã xin nghỉ cho em!”
Lâm Dịch Phong vòng qua eo cô bế cô về trên giường, bàn tay to ôm chặt cô nàng.
Bùi Yên còn lắc đầu, đẩy cánh tay của hắn đang ôm mình, kiên quyết nói cô muốn đi học!
Cô sợ hãi lát nữa hắn thú tính quá độ, trải qua tối hôm qua hắn nói không giữ lời, cô giờ phút này trong lòng run sợ.
Đôi mắt bất lực né tránh.
Hắn ôm chặt cô trong lòng ngực, ngực trần trụi cách áo sơ mi đè ép ngực mềm mại của cô, đùi thô tráng kẹp hai chân vặn vẹo của cô.
Mắt đen có vài phần u ám, môi mỏng hé mở.
“Hiện giờ đã 5 giờ chiều, lớp đã sớm tan!”
“Ngoan ngoãn đi ngủ, nếu em không mệt, chúng ta lại làm thêm vài lần?”
Bùi Yên sợ tới mức nắm chặt bả vai, bất an cuộn ở trong lòng ngực hắn, da thịt trắng nõn bởi vì sợ hãi mà đỏ lên.
Lâm Dịch Phong nhìn cô ngoan ngoãn, con ngươi nhu hòa hơn, bàn tay to giữ tay nhỏ như không sướng, cúi đầu trấn an hôn môi cô, nhẹ giọng dỗ nói:
“Yên Yên, tối hôm qua làm em đau.”
“Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”
Lần sau trong miệng hắn, khiến Bùi Yên kinh sợ đến nỗi lông mi run lên, tim như bị cái gì nắm lấy.
Cô mím môi, không nói gì.
Hắn biết cô sợ hãi, cũng biết mình bắt nạt cô có bao nhiêu đáng thương.
Khiến hắn cũng khiếp sợ.
Mỗi khi đối mặt với cô, hắn hận không thể nuốt cô, khảm cô trong lòng ngực, chiếm hữu như thế nào đều cảm thấy không đủ.
Sự dục vọng chiếm hữu kia đốt cháy hắn không còn thứ gì, chỉ có thể cho cô hưởng cho cô cảm nhận!
Để tất cả của cô đều thuộc về hắn!
Hắn mới thoáng thỏa mãn.
Tay Lâm Dịch Phong đặt ở cổ cô, tinh tế giúp cô chải lại mái tóc dày, ôm chặt cô.
Sườn mặt đè ở ngực hắn, chỉ nghe thấy trong lồng ngực tiếng tim đập nặng nề.
“Bảo bối, cuối năm nay đi Tây Cương cùng tôi đi.”
“Tôi dẫn em đi săn thú được không?”
Tuy rằng hắn hỏi cô, nhưng miệng lưỡi tràn đầy kiên quyết.
Bùi Yên nghe xong cứng người , cả người lạnh lẽo.
Tháng này sẽ công bố danh sách du học, tầm tháng 11 sẽ đến nước Pháp.
Cuối năm cô đã không còn ở thành phố nữa!
Lâm Dịch Phong còn không biết chuyện này.
Nếu hắn đã…
Nếu hắn biết thì đã nói!!
Không! Không thể nói cho hắn!
Hắn bá đạo ngang ngược, cố tình làm bậy, đối với mình như vật nhỏ trong lồng
Hắn sẽ không để mình đi!
Không thể cho hắn biết!
Bùi Yên chôn ở ngực hắn, trong lòng hoảng hốt, mấy lời mắc ở cổ họng, hắn gọi cũng không nghe thấy.
“Yên Yên?”
“Yên Yên?”
“Sao tay ướt vậy?”
Lâm Dịch Phong nắm lấy tay cô bị mướt mồ hôi, hắn lau tay cô, nghi hoặc nói.
“Sao lòng bàn tay lại ra mồ hôi?”
“Ướt như vậy!”
Hắn buồn bực nâng cằm cô, nhìn vẻ mặt cô dại ra, con ngươi bén nhọn:
“Em đang suy nghĩ gì?”
Lâm Dịch Phong sinh ra đã có sẵn trực giác nhạy bén, hắn híp híp mắt, lực ở cằm cô dần dần chặt hơn, giống như muốn bóp ra suy nghĩ trong lòng cô.
Quanh thân khí thế lập tức đè Bùi Yên xuống, không khí loãng hơn. Mà đối diện một chút cảm xúc của cô cũng bị hắn nhìn thấu, ánh mắt hắn sắc bén khoá lấy cô.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Yên tái nhợt hơn, cô nắm chặt tay, không cho chính mình lộ ra dấu vết.
“Tôi… tôi đã hẹn với cha mẹ.”
“Nghỉ… phải trở về.”
Giọng nói cô mềm mại, mang theo ủy khuất cùng cố chấp.
Hắn buông lỏng, cười cười:
“Muộn mấy ngày, được không?”
Hắn nâng mặt cô, mũi cao thẳng cọ xát chóp mũi cô, hơi thở ướt nóng triền miên.
“Nói trước với cô chú một tiếng, chúng ta đi mấy ngày sẽ trở về.”
Tiếng nói mị hoặc, mang theo mấy phần ôn nhu.
“Sao lại muốn đi Tây Cương?”
Bùi Yên sợ bị hắn phát hiện, chỉ phải hỏi theo ý hắn, nội tâm lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng thêm thật cẩn thận.
Lâm Dịch Phong có chút kinh ngạc, cô chưa từng hỏi hắn chuyện gì, đây là lần đầu.
Đáy lòng hiện lên sự vui mừng, hắn giữ cổ nhỏ bé cô, hưởng thụ da thịt tơ lụa mát lạnh, tràn đầy dấu hôn xanh tím, kéo dài đến sau tai. Hắn cúi đầu yêu thương mút một cái, dịu dàng nói:
“Trong nhà có truyền thống, mọi người mỗi năm sẽ đi!”
“Tôi có em gái gần bằng tuổi em, đến lúc đó giới thiệu cho các em quen nhau?”
Lâm Dịch Phong ôm Bùi Yên vào trong ngực, ngực nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể cô, cô bị nóng có chút không thoải mái, hơi hơi vặn vẹo. Bàn tay to giữ chặt cô, chậm rãi mở miệng dụ hoặc:
“Đến lúc tới đó em mặc áo choàng, tôi cưỡi ngựa dẫn em đi vài vòng, còn đi bắt mấy con thỏ?”
“Tuyết Tây Cương rất nhiều, ở thành phố không thể so được, đến lúc đó chúng ta sẽ nặn mấy người tuyết.”
Hắn nói như đang lâm vào hồi ức, bàn tay to vuốt ve tóc đen của cô, cong môi cười giải thích, nửa ký ức thời thơ ấu của hắn đều ở trên lưng ngựa, cùng mấy anh em bàn luận so đấu là chuyện thường, nhưng cuối cùng đều là hắn nhận thất bại.
“Yên Yên, còn nhỏ em làm cái gì?”
Tiếng nói hơi tò mò từ đỉnh đầu truyền xuống, bên tai tiếng tim đập của hắn, giống một đôi tình nhân đang dựa sát nhau, chia sẻ quá khứ của nhau.
Bùi Yên lại cảm thấy châm chọc, hắn mỗi khi dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến cô thuyết phục, bây giờ đưa cho một viên đường an ủi sao?
Này còn không phải đang thuần dưỡng sủng vật?
Cô thu hồi sự thê lương nơi khoé miệng, bình tĩnh mở miệng:
“Học múa với mẹ, sau đó vẽ tranh.”
“Không có gì đặc biệt.”
Lâm Dịch Phong lại hứng thú, hắn chưa bao giờ xem qua cô khiêu vũ, trong lòng tự nhiên chờ mong.
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cực nóng.
“Nơi này còn có một phòng trống, tôi sẽ sửa thành phòng vũ đạo, đến lúc đó em múa cho tôi xem.”
Bàn tay to của hắn vỗ về chơi đùa khuôn mặt phấn nộn, có lẽ là giờ phút này trong không khí ấm áp ngữ khí của hắn cũng mềm mại không ít:
“Cuối năm đi Tây Cương cùng tôi được không?”
“…ừm”
Bùi Yên miễn cưỡng gợi khóe môi, gật gật đầu.
Đáy lòng, lại đang lên kế hoạch sao có thể lặng yên không một tiếng động rời đi.