Màn đêm buông xuống, Maybach ngừng ở cạnh học viện.
Hai người ở trong xe tranh chấp mười phút, giống như bên trong không vui. Lâm Dịch Phong muốn lái xe đến cổng trường, Bùi Yên không cho, chứ đừng nói là ôm cô quay về.
Hắn ngồi ở ghế sau, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn cô đẩy cửa xe, khó khăn đóng lại. Hai đùi còn run run, bước về phía trường học, thong thả lại kiên định.
Hắn quay đầu trầm giọng phân phó thư ký lái xe.
Trong lòng cũng giận dỗi, vì cô mãi không chia tay Vệ Diễn, cũng vì mình không thể quang minh chính đại đưa cô về.
Xe từ từ rời đi, hai bên bóng cây xẹt qua Lâm Dịch Phong. Hắn nghiêng đầu ngoài cửa sổ, có chút thất thần, trong đầu đều là bóng dáng cô.
Gầy yếu nhỏ xinh, dưới ánh đèn mờ nhạt càng thấy đơn bạc. Thân thể bị lăn lộn đến khó chịu, nhưng cố chấp cũng muốn tự mình đi về.
Người mềm trong suốt như thuỷ tinh, nhưng tính tình lại quật cường.
Trong lồng ngực hắn có cảm xúc lạ, trái tim giống như có ngón tay nhẹ nhàng chọc vào.
Sự tức giận kia biến thành sự mềm mại.
“Đến tiệm thuốc gần đây.”
Lâm Dịch Phong chậm rãi mở miệng, nhìn về phía cửa sổ.
*****
Ban đêm trên đường không nhiều người chỉ có mấy cây ngô đồng bị gió thổi vang lên tiếng rào rạt. Bùi Yên đi rất chậm, bên trong động một chút liền nhức mỏi, lan tràn đến toàn thân.
Có lẽ là bóng đêm lượn lờ, sự lạnh lẽo tiến vào thân thể, cô che giấu cảm giác vô lực cuồn cuộn ào ra, sự bàng hoàng nơi đáy lòng càng lan tràn.
Những chuyện Lâm Dịch Phong làm với cô bắt đầu hiện lên trong đầu.
Lòng Bùi Yên tràn đầy bi thương, cô không muốn sống cuộc sống như vậy!
Một ngày cũng không muốn!
Thật sự sẽ có thể rời đi sao?
Lâm Dịch Phong biết thì làm sao bây giờ?
Cô lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Chỉ cần chính mình cẩn thận chút, hắn sẽ không biết. Sau khi đến Pháp, cho dù hắn có quyền lợi, cũng ngoài tầm tay với, cô sẽ không còn là con chim trong lồng nữa !
Cô bước nhanh vì muốn về ký túc xá sớm hơn, nơi đó có ấm áp, có bạn cùng phòng, mà không phải là sự lạnh lẽo.
Đi đến chỗ rẽ, thấy Vệ Diễn đang đứng dưới bóng cây.
Hắn khoanh tay ở trước ngực, dáng người cao lớn bị màn đêm bao lại hơn nửa, hắn chán nản nhìn khắp nơi, sau khi nhìn thấy cô ánh mắt phát ra sáng rọi.
“Yên Yên!”
Vệ Diễn đi nhanh về phía Bùi Yên, mỗi bước nhẹ nhàng, ôm cô vào trong lòng ngực.
“Sao muộn như vậy mới trở về?”
“Sao lại tắt máy?”
“Anh rất lo lắng cho em!”
Giọng nói dồn dập ừ đỉnh đầu truyền đến, mặt cô dán vào lồng ngực hắn, cách áo sơmi cũng cảm thấy ấm áp.
Lòng Bùi Yên nồng đậm áy náy, cái mũi chua xót.
Cô chôn ở trước ngực hắn giải thích, nói di động hết pin, dẫn bạn đi chơi nên không có thời gian nạp, mới tiễn bạn về, cho nên về trễ.
“Anh đợi em lâu chưa?”
Bùi Yên ngẩng đầu hỏi hấn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy.
Tay Vệ Diễn vuốt ve tóc cô, không thèm để ý cười cười:
“Không lâu, anh cũng mới đến!”
Thật ra hắn đã tới từ sớm, từ giữa trưa bắt đầu gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, vẫn luôn tắt máy.
Hắn làm việc nhưng tâm trạng không yên, hỏi bạn cùng phòng cô, đều nói chưa về. Sau khi tan làm lập tức lái xe lại đây, ngồi xổm ở trên con đường này, nghĩ cô về ký túc xá kiểu gì cũng đi qua đây.
Vệ Diễn cúi đầu đánh giá cô, khuôn mặt ngày thường hồng hồng giờ đây tái nhợt không ít, đáy mắt không che giấu được mỏi mệt.
“Hôm nay đi đâu chơi?”
“Sao lại mệt như này?”
Hắn rất đau lòng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt hơi lạnh của cô, ôn nhu nói:
“Tối hôm qua có phải không nghỉ ngơi tốt?”
Bùi Yên lúng ta lúng túng nhìn hắn, ánh mắt hắn ôn nhu như nước, đồng tử màu đen tràn đầy bao dung sủng nịch, chỉ có mình cô.
Hốc mắt cô dần dần ướt nóng lên, cô nợ hắn thật sự quá nhiều!
Bùi Yên cắn môi lắc lắc đầu, nghiêng đầu nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
“Sao lại khóc?”
Vệ Diễn hoảng sợ, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô, lòng bàn tay nóng bỏng ướt át khiếm hắn khẩn trương không thôi:
“Yên Yên, làm sao vậy?”
Bùi Yên liều mạng áp sự thống khổ đang bao phủ lây cô, cố cười một chút, giải thích với hắn, cô không nỡ để bạn rời đi, về sau không biết khi nào mới có thể gặp mặt, có chút thương cảm.
“Đồ ngốc, em đi tìm người ta là được rồi.”
Vệ Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cố gắng bất mãn nói:
“Bạn gái của anh bởi vì người khác mà khóc, anh ghen quá, cũng muốn được dỗ!”
“Mau tới dỗ anh!”
Dáng vẻ hắn trừng mắt dẩu miệng khiến cô nín khóc mỉm cười, khóe mắt dương lên. Vệ Diễn thỏa mãn nhẹ nhàng nắm khuôn mặt cô.
“Như vậy mới đúng, về sau không được tuỳ tiện khóc!”
Tay Vệ Diễn nựng khuôn mặt nhỏ của Bùi Yêu, lau nước mắt, con ngươi lóe lên ánh quang, lông mi ở trong lòng bàn tay rung động, giống như con bướm nhỏ.
Đẹp đến rung động lòng người.
Hắn nhìn đến ngây ngốc, ánh mắt mê say, trong lòng giống như bị móng vuốt nhỏ cào cào, oxy xung quanh như hóa thành ngọn lửa hừng hực.
Ánh mắt hắn cực nóng không tự giác nhìn về phía môi đỏ của cô, chậm rãi cúi đầu…
Lúc môi hắn và môi của Bùi Yên đụng chạm vào nhau, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo của Lâm Dịch Phong, cô hoảng sợ mở to hai mắt, tay nhỏ lập tức đẩy ra.
Vệ Diễn nghi hoặc nhìn về phía cô, tiếng dò hỏi đang chuẩn bị buột miệng thốt ra, khóe mắt thấy được bóng người cách đó không xa.
Hắn nhìn qua.
Là Lâm Dịch Phong.
Hắn vô cảm nhìn bọn họ, trong tay xách theo một túi màu đen.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hắn như một bóng ma, ánh mắt lạnh lùng mà bén nhọn.
“Anh Phong?” Vệ Diễn buồn bực gọi.
Bùi Yên nghe được tiếng Vệ Diễn, thân thể cứng lên, khuôn mặt hồng hào dần dần trắng bệch
“Ừ”
Lâm Dịch Phong đã đi tới, từng bước một, giày đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng “Lộc cộc”, từ xa tới gần.
Tiếng bước chân nặng nể như muốn lăng trì cô, không khí quanh thân lạnh xuống, Bùi Yên co rúm lại ở trong ngực Vệ Diễn thân thể bắt đầu run rẩy.
“Yên Yên, làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”
Vệ Diễn có thể phát hiện sự khác lạ của cô, nhưng bởi vì có anh Phong ở đây, hắn chỉ có thể buông cô, lôi kéo tay nhỏ thấp giọng dò hỏi.
Bùi Yên cúi đầu đều có thể cảm nhận được tầm mắt sắc bén kia, cô cắn chặt môi lắc đầu, không dám nói nhiều một câu.
Vệ Diễn không có cách nào khác, chỉ có thể ứng phó người anh em này trước, hắn kinh ngạc hỏi “Anh Phong, sao anh lại đến đây?”
Khoé miệng Lâm Dịch Phong nhếch lên, đáy mắt lại không có ý cười, chỉ có sự tối tăm.
“Mang cho người ta chút đồ !”
Ánh mắt Vệ Diễn chuyển qua đồ trong tay hắn, bên trong là bánh kem nhỏ, còn có mấy đồ vật khác.
Này? Đây là đồ mà nữ sinh thích ăn!
Nhớ đến âm thanh mềm mại của cô gái đêm qua, hắn bắt đầu tò mò.
Hai người bọn họ, chả nhẽ đã ở chung?
Vệ Diễn cười hỏi:
“Mang cho cô gái nào đó?”
“Anh Phong, chẳng lẽ bạn gái anh học cùng trường với chúng ta?”
“Nói cho anh em, cô gái ấy là ai?”
Tâm tư Vệ Diễn đều đặt ở thân phận bạn gái của Lâm Dịch Phong, không chú ý tới cô gái bên cạnh túm chặt góc áo, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Dịch Phong nhìn Bùi Yên, cô co người lại giống chú chim cút. Đáy mắt hắn gợn sóng, hừ cười một tiếng:
“Đúng vậy, ở cùng trường!”
“Bây giờ có muốn tôi giới thiệu cho không?”
Giọng nói hắn đạm mạc, giống như lưỡi dao sắc bén. Bùi Yên đầu váng mắt hoa, giống như muốn mềm nhũn trên mặt đất
Lôi kéo ống tay áo của Vệ Diễn.
“A Diễn, chúng ta đi thôi… em muốn trở về.”
Bùi Yên ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Vệ Diễn, không nhìn Lâm Dịch Phong cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm cô, bốn phía đánh úp lại sự lạnh lẽo, thân thể cô run rẩy
Lâm Dịch Phong nhìn cô nắm lấy quần áo của Vệ Diễn, tránh ở sau Vệ Diễn, trong miệng nói ra “Chúng ta”. Ý cười của hắn biến mất không còn, trong lồng ngực sự đố kị lao nhanh ra, con ngươi lạnh băng mà sắc bén.
Hắn châm chọc cong môi, xoay người rời đi, túi đồ vật trong tay kia theo đường parabol bay về phía thùng rác, phát ra tiếng “Loảng xoảng” rất mạnh.
Chỉ còn lại lại vẻ mặt mờ mịt của Vệ Diễn và Bùi Yên thần sắc hoảng hốt.