Nam chính đều yêu tôi

Đầu mùa đông, cây xanh hai bên đường rút màu xanh, chỉ dư lại sương hoa, loé chút ánh sáng.
 
Bùi Yên thổi hơi lạnh lên tay nhỏ, thở ra mấy hơi, tay còn chưa ấm, hơi nóng như mây nhàn nhạt, giây lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
 
Cô dần dần cảm giác được sự khác thường, trên đường người đều đang nghiêng đầu đánh giá cô; hoặc là nghiêng mắt xem cô, che miệng cùng người bên cạnh nói nhỏ.
 
Càng ngày càng nhiều.
 
Mỗi người đi ngang qua sẽ sẽ liếc cô một cái, rồi sau đó mặt, rồi khe khẽ nói nhỏ.
 
Cô có chút nghi hoặc, trước kia tuy rằng cũng có rất nhiều người nhìn trộm mình, nhưng ánh mắt hoàn toàn không giống nhau.
 
Hiện giờ là mang theo sự khinh miệt và khinh thường, không che giấu.
 
Bùi Yên lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, thầm nghĩ mình quá nhạy cảm.
 
Tới phòng học mới biết là mình chưa nghĩ nhiều mới đúng.
 
Hơn một trăm người cùng nhìn về phía cô, ánh mắt tràn ngập miệt thị, ghê tởm, xem kịch vui….
 
Trong nháy mắt kia, ký ức quen thuộc cùng sợ dần hiện ở trong đầu, Bùi Yên muốn cất bước đi, cô cố nén dạ dày đang quay cuồng, cất bước đi vào.
 
Mới vừa thấy một ghế trống ở đằng trước, chuẩn bị ngồi xuống:
 
“Ở đây có người!”
 
Nữ sinh bên cạnh quát lớn.
 
Bùi Yên nhớ rõ người này, cô ấy đã từng làm bài nhóm với mình, lúc ấy trò chuyện với nhau thật vui, sau còn tìm mình mượn tài liệu.
 
Đi qua cũng gật đầu coi như chào bạn cùng trường.
 
Chỉ trong mấy ngày không thấy, vì sao thái độ biến hóa nhanh như vậy?
 
Bùi Yên đáy lòng có chút bất an, cô vẫn chưa nhiều lời, dịch bước sang, tìm được chỗ ngồi đều bị người khác xua đuổi với cùng lý do.
 
Lúc này thầy dạy thay đi lên bục giảng, nhìn thấy học sinh kia còn chưa ngồi xuống, đứng lẻ loi ở phía sau.
 
“Nữ sinh kia, đang làm gì đấy, mau ngồi xuống đi!”
 
Giáo sư lau kính, vươn ngón tay ý bảo:
 
“Bên cạnh không phải có chỗ trống sao, mau ngồi xuống!”
 
Thầy đã lên tiếng, mọi người cũng không dám lỗ mãng.
 
Chỉ sau khi Bùi Yên ngồi xuống, người xung quanh đứng dậy, đến chỗ lúc trước nói “có người “ mà ngồi xuống.
 
Bùi Yên mím môi, lông mi kích động. Cho dù chưa quay đầu lại, cũng có thể nhận thấy được những ánh mắt như kim châm đằng sau, khiến cô p không tự chủ được chảy mồ hôi lạnh.
 
Cô cúi đầu im lặng cười khổ, có chuyện gì đã xảy ra cái gì?
 
*****
 
Buổi trưa, Từ Uyển mớ rời giường, đi WC còn thuận tay nghịch điện thoại.
 
Cô nhìn vào điện thoại, suýt nữa đánh rơi điện thoại vào bồn cầu.
 
Chuyện gì đây vậy?
 
Cô hoảng hốt, còn bận tâm đi WC làm gì nữa, chạy nhanh đến chỗ Chu Viện âm thanh run rẩy.
 
Hai ngày nay Yên Yên rốt cuộc bị làm sao vậy?
 
Hai người đều trừng mắt nhìn mấy lời mắng chửi mà nuốt nước miếng , lời này quá khó nghe!!
 
Bởi vì là bạn cùng ký túc xá, nên đặc biệt bênh vực người mình, nhìn bạn bị chửi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Cô cơm cũng không rảnh lo ăn, ngón tay bình luận bênh Bùi Yên, lập tức bị ném đá.
 
Hai người chỉ có thể nản lòng ghé vào trên bàn, tức giận bất bình lướt đi động.
 
Bùi Yên mới vừa đẩy cửa ký túc xá, thấy hai bạn cùng phòng khiếp sợ nhìn về phía mình, như phản xạ có điều kiện lập tức dùng sách và điện thoại di động che khuất mặt.
 
Chu viện nghĩ vẫn là run run rẩy rẩy đưa điện thoại di động cho cô, muốn nói lại thôi.
 
Hình như có linh cảm, Bùi Yên nhìn thấy tiêu đề kia nháy mắt không cảm thấy kinh ngạc.
 
Trên mặt cô đờ đẫn, thậm chí có thể bình tĩnh xem nội dung, nhìn những bình luận mắng chửi tăng không ngừng.
 
Những lời này giống như gió lạnh, thổi ra sự lạnh lẽo, từ lòng bàn chân lạnh tới trong lòng.
 
Vì sao ba năm sau, lại gặp lại chuyện này?
 
Hai bạn cùng phòng nhìn cô trố mắt, sốt ruột sắp không chịu nổi.
 
Cô ở cùng phòng đã hơn một năm, đương nhiên biết tính Bùi Yên. Cho dù có video làm chứng, trong lòng đều nghiêng về phía cô có nỗi khổ, hoặc là bị người hãm hại.
 
“Yên Yên, cậu nhanh lên mạng giải thích, những người đó nói thật quá đáng!” Từ Uyển xem  trong cơn giận dữ.
 
Sắc mặt Bùi Yên dần dần ảm đạm, cô cười như không:
 
“Giải thích có tác dụng sao?”
 
“Cậu thay tớ nói một câu đã bị mắng thành như vậy.”
 
“Bọn họ sẽ không tin.”
 
Cô đã trải qua, những người đó chỉ biết tin tưởng thứ mà bọn họ muốn tin.
 
Vết nhơ này không lau đi được!
 
Bùi Yên vô lực dựa vào trên tủ quần áo, dạ dày bắt đầu quay cuồng, ẩn ẩn quặn đau, vị chua ngập vào cổ họng.
 
Cô che miệng vọt tới ban công, ghé vào bên cạnh nôn khan, nôn không ra cũng cảm thấy dạ dày rất khó chịu.l.
 
Một ít ký ức phủ đầy bụi đã bị đánh thức, cô từng cố tình quên, hiện giờ lại nhớ tới.
 
Duy nhất không đổi, vẫn là những ngôn ngữ chửi mắng khó nghe đó
 
*****
Video trên Tieba, trải qua suốt một buổi sáng giống như thổi quét toàn bộ trường..
 
Trước khi Vệ Diễn xuất ngoại gọi cho cha mẹ, sau trực tiếp ném điện thoại di động vào trong nước, tay trắng đi Châu Âu.
 
Mà Lâm Dịch Phong đang ở New York, hắn vì cho cô đủ không gian, vẫn chưa gọi người chăm sóc cô.
 
Vì thế không xuất hiện những nhân chứng làm sáng tỏ cho Bùi Yên, phía dưới bình luận dần dần từ chửi mắng ngôn biến thành nguyền rủa.
 
Thậm chí có người muốn giữ gìn danh dự đứng đầu trường học, tuyên bố đuổi Bùi Yên ra trường học.
 
Ngay sau đó những người sau lại phụ hoạ.
 
Bởi vì là cuối tuần, chỗ giáo vụ buổi chiều mới biết được chuyện này, lập tức xoá video trên mạng, nhưng mà đã có mấy ngàn học sinh lưu video cùng ảnh chụp, thậm chí phát lên các mạng khác.
 
Tin tức truyền qua nhau ngày nàng nhanh
 
Không đến hai ngày, trong thành phố truyền tin giáo hoa đại học A “quan hệ rộng” ( gái bao) bàn tán sôi nổi.
 
Đa số người mãnh liệt yêu cầu đại học A xử phạt đương sự, làm gương cho mấy trường sau.
 
Giáo vụ hôm thứ hai gọi Bùi Yên, vài vị thầy ngồi ở văn phòng, sắc mặt uy nghiêm nói cho cô, bọn họ yêu cầu biết chân tướng.
 
Nhưng trên mặt thái độ đã biểu lộ, bọn họ cho rằng ảnh chụp cùng video chính là chân tướng.
 
Ánh mắt tràn đầy thất vọng, có thầy còn dạy qua Bùi Yên, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này là cái hạt giống tốt, lại không ngờ rằng…
 
Trong lòng Bùi Yên cảm thấy một tia chán ghét, trải qua quá hai ngày nghìn người chỉ trỏ, cô dường như chấp nhận tất cả, cảm xúc vẫn chưa có sự dao động lớn nào.
 
Chỉ sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, nhìn có chút tiều tụy.
 
Bùi Yên nhìn kỹ ánh mắt của bọn họ, trong lòng hơi mỉm cười:
 
Nàng đương nhiên có thể nói ra chân tướng, nhưng bọn hắn sẽ chỉ trích:
 
“Vì sao không nói sớm? Nói sớm thầy sẽ giúp em.”
 
Nếu nghe được người kia là Lâm Dịch Phong, sắc mặt hẳn là lập tức biến đổi, tràn ngập hoài nghi lắc đầu:
 
“Bạn kia đa tài như vậy, sẽ không có khả năng làm ra chuyện này!”
 
Ngụ ý chính là cô đi dụ dỗ, ít nhất có một nửa là cô sai.
 
Là cô không biết kiểm điểm, mới nhận hậu quả như vậy.
 
Cảnh này cô trải qua một lần, đã vô lực lại đi cãi lại.
 
Bùi Yên chỉ nhàn nhạt trả lời:
 
“Em nhận tất cả quyết định mà nhà trường đưa ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui