Vệ Diễn ở Châu Âu đã gần hai tháng.
Hắn không kế hoạch, đến đâu thì hay đến đó. Ở chán chỗ này thì đi chỗ khác, ở một nước phiền thì sẽ đi.
Kết quả trong lòng càng ngày càng khó chịu, thấy hoàn cảnh lạ lẫm hắn không thoải mái, cùng người khác nói chuyện thì bắt bẻ người khác không hiểu tiếng Trung, hiểu tiếng Trung thì bảo người ta nói không sõi.
Các cô gái nước ngoài tới bắt chuyện không biết dè dặt, đến đồ ăn không hợp cũng khiến hắn như bị đè nén.
Dù sao tất cả đều không thuận, một chuyến xuất ngoại làm mình tức giận sắp chết.
Hắn từng cho rằng hắn có thể tội đi, đi một hai năm xem một chút, quen mấy bạn quán bar, cũng không phải chuyện gì,
Nhưng đều là hắn nghĩ vậy.
Du lịch hai tháng, bên ngoài lẻ loi phiêu bạc, đáy lòng Vệ Diễn dâng lên vô biên vô hạn hư không.
Lúc này, tất cả thú vui cùng kích thích đều thành thành mây khói.
Hắn bắt đầu mơ thấy Bùi Yên, càng ngày càng thường xuyên.
Từ lúc bọn họ gặp mặt , ôm, hôn môi, đến khi cô tươi cười, còn nỗi đau kia.
Sau khi tỉnh lại thì vắng vẻ.
Vệ Diễn cuối cùng không lừa được chính mình, hắn nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ!
Nghĩ đến trong mộng đều là cô, sau khi tỉnh lại cũng khát vọng ôm cô.
Vì thế Vệ Diễn bắt đầu có ý nghĩ muốn gọi cho cô, nhiều lần cầm lấy di động lại gãi đầu, thật sự nhịn không được bắt đầu lấy cớ cho chính mình.
Bạn gái cũ thì làm sao? Bạn bè chẳng lẽ không thể thường liên lạc sao?
Người như Lâm Dịch Phong dám công khai đào góc tường của anh em, Vệ Diễn hắn chẳng lẽ không thể đào lại sao?
Nếu mà không được thì bảo mình không cẩn thận gọi nhầm!
Thông minh quá!
Hắn vì sự thông minh của mình khen không dứt miệng, cuối cùng bấm dãy số mà mình nhớ kỹ trong lòng.
Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, sau khi nhận được nhất định phải có vẻ không chút để ý, tốt nhất là chơi đến quên hết tất cả, tùy ý thăm hỏi một chút.
Nhưng mà, điện thoại tắt máy.
Liên tục một tuần đều như thế.
Vệ Diễn có chút luống cuống!
Theo ký ức mơ hồ gọi cho hai người cùng ký túc xá.
“Vệ tử, mẹ nó cậu đã chạy đi đâu? Chúng tôi tìm cậu khắp nơi!”
“Bùi Yên ở trường học đã xảy ra chuyện, cậu còn không lăn nhanh về đi!”
*****
Mẹ Lâm gần đây lo lắng sốt ruột.
Bà chăm Lâm Dịch Phong lớn lên, con trai từ nhỏ đã có chủ kiến, lý trí lại thông minh.
Mấy đứa trẻ ở đại viện còn chơi bùn hắn đã im lặng cầm mấy giải thưởng về nhà.
Lão gia muốn hắn đi bộ đội, ông ngoại muốn hắn tiếp nhận gia nghiệp, tất cả đều từ chối, bắt đầu thành lập công ty, phát triển nhanh chóng.
Hắn từ nhỏ chính là con nhà người ta.
Các quý thái thái khác nhìn thấy con mình đều không ngăn được hâm mộ:
“Dịch Phong nhà cô đúng là làm người bớt lo, không giống mấy đứa bé nhà tôi!”
Nhưng gần một tháng, mẹ Lâm dùng tất cả sự nhọc lòng từ bé đến lớn mà lo cho hắn, sau lưng không biết chảy bao nhiêu nước mắt.
Từ khi Dịch Phong đi Paris, trở về xin ba hỗ trợ tìm người.
Lão gia sau khi biết hắn muốn dùng quan hệ tư rất tức giận, dùng côn sắt đánh trên lưng hắn nơi nơi là vết thương, vừa đánh vừa tức giận nói:
“Thành tựu trong nhà không phải vì để con dùng tài nguyên của quốc gia!”
Lâm Dịch Phong buồn không hé răng, chỉ quỳ chịu đánh, sau khi đánh xong cũng chưa bôi thuốc , lập tức mang theo người ngồi máy bay tư nhân đi Paris.
Trong lòng mẹ Lâm đoán, có thể bởi vì cô gái kia?
Bà vận dụng quan hệ để người đi tra, biết rõ toàn bộ sự việc ngăn không được thở dài.
Đây là trắc trở của con trai!
Mẹ Lâm có sự phán đoán của mình, tư liệu trong tay cũng đầy đủ hơn trên mạng, đương nhiên hiểu cô gái kia là người như thế nào.
Bà cũng không muốn phản đối, chỉ hy vọng con trai có thể nhanh tìm được cô gáo ấy.
Nói cách khác, bà hiểu con trai mình.
Hắn sẽ nổi điên!
Vốn tưởng rằng nơi nơi có thể theo dõi, Dịch Phong lại dẫn theo chuyên gia, dù sao cũng ba bốn ngày tìm rồi.
Nhưng suốt một tháng, tin tức truyền về đều là --
“Hoàn toàn tìm không thấy người, giống như là đã mất tích!”