Nam chính đều yêu tôi

Ngoài phòng bóng đêm bao trùm, ánh sao dày đặc.
 
Tay nhỏ của cô chống ở lan can nhìn lên sao trời, sườn mặt tinh mỹ, khóe miệng cong lên một nụ cười điềm đạm, lộng lẫy tinh quang từ trong mắt trút ra.
 
Cô ăn mặc một lễ phục sa mỏng, váy bao quanh thân thể tiên khí ấy, như tiên tử rơi vào thế gian, tốt đẹp khiến người không rời mắt được
 
“Yên Yên!”
 
Tim Lâm Dịch Phong đập bỗng chốc lỡ một nhịp, trong mắt không nhìn cái khác, đi theo cô.
 
Hắn đứng bên cạnh Bùi Yên, gần như si mê nhìn chằm chằm cô, không dám chớp mắt. Cô hơi gầy, khuôn mặt rút đi sự ngây thơ của quá khứ, càng thêm tinh xảo.
 
“Cục cưng, em đang nhìn gì vậy?”
 
Thấy cô vẫn luôn nhìn lên không trung, Lâm Dịch Phong nhẹ giọng nỉ non.
 
Bùi Yên nhìn ngôi sao lấp lánh nơi xa kia, trong mắt toát ra chút hâm mộ.
 
Nếu có thể, cô tình nguyện trở thành ngôi sao ấy, yên lặng sáng lên.
 
Mà không phải giống như bây giờ, đứng ở dưới ánh đèn.
 
Cô không muốn ở giới giải trí, nhưng bởi vì trong nhà nợ nần không thể không ở lại nơi này.
 
Bùi Yên vươn ngón tay trắng nõn, ở đêm dưới ánh sao tinh tế phác hoạ, khóe miệng có chút nhạt nhẽo ưu thương, lẳng lặng biến mất ở đêm tối.
 
Tâm Lâm Dịch Phong giống như bị kim đâm, tê tê dại dại, cô rõ ràng không nói gì, nhưng hắn rõ ràng đã nhận ra cô không vui.
 
Hắn vươn bàn tay to muốn chạm đến khuôn mặt cô, lại ẩn nấp sâu trong khuôn mặt ấy.
 
“Yên Yên, em đang suy nghĩ cái gì?”
 
“Có chuyện gì không vui sao?”
 
Không người trả lời, Lâm Dịch Phong đứng ở bên cô yên lặng làm bạn, cầu nguyện giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại
 
Đến lúc nghe được một tiếng gọi to ——
 
“Bùi Yên!”
 
Bùi Yên xoay người lại, là người đại diện chị Lý p.
 
“Sao e, ở chỗ này? Chị tìm em khắp nơi!
 
Chị Lý giữ chặt cô, đặt chén rượu vào trong tay cô, dùng ánh mắt ra hiệu:
 
“Nhìn người mặc áo tây xám kia chưa, đó là Thái tử gia của giải trí Hoa Vũ.”
 
Bùi Yên theo tiếng nhìn theo, là người ước chừng 25-26 tuổi, nhưng khuôn mặt rất càn rỡ, vừa thấy là biết người được mọi người nịnh nọt.
 
“Chị dẫn em đi kính rượu cho cậu ta, về sau muốn phiền hắn cũng dễ hơn!”
 
Bùi Yên có chút do dự, mím môi tỏ rõ nàng không muốn.
 
“Sao thế, không nghĩ đếm trong nhà còn nợ?” Chị Lý thấy cô như thế giọng nói cao hơn
 
“Nghĩ về cha mẹ em, bọn họ dễ dàng sao?”
 
Lâm Dịch Phong nhìn người phụ nữ trung niên răn dạy Bùi Yên, mà cô thưa dạ không nói gì, đáy mắt hắn tràn ngập sự sâu sa.
 
Nợ nần? Trong nhà cô có nợ nần gì?
 
Hắn nhìn về người đàn ông cách đó không xa đang uống rượu cười nói.
 
Thẩm Duyên, nhị công tử của Thẩm thị kiêu ngạo ương ngạnh, cũng từng nói chuyện với nhau vài lần.
 
Lâm Dịch Phong nhíu chặt mày, nhìn cô không tình nguyện đi theo người đại diện, hận không thể lập tức mang cô đi xa nơi này.
 
Chị Lý dẫn Bùi Yên đưa tới Thẩm Duyên, trong mắt gợi lên ý cười thâm sâu:
 
“Thẩm tổng, đây là Bùi Yên, về sau còn phiền ngài quan tâm nhiều hơn!”
 
Thẩm Duyên cúi đầu cô gái nhìn trước mắt, đáy mắt tràn đầy kinh diễm.
 
So trong TV còn đẹp hơn ba phần, ánh mắt nhu nhược lại mang theo vũ mị. Dưới lễ phục màu trắng là đường cong hấp dẫn lả lướt, liếc mắt cũng khiến huyết mạch của người muốn trào ra
 
Không uổng phí hắn dùng nhiều quan hệ tới tìm cô!
 
Nghĩ đến chuyện sắp xảy da, Thẩm Duyên áp xuống trong lòng sự gấp không chờ nổi, lộ ra một nụ cười ôn tồn lễ độ,
 
“Đó là tự nhiên!” Ánh mắt như lửa nóng như cũ đặt ở trên người Bùi Yên.
 
Chị Lý người trong ngành, nhìn đương nhiên hiểu, khóe miệng ý cười càng đậm, nghiêng đầu:
 
“Bùi Yên, còn không mau kính Thẩm tổng một ly.”
 
Ánh mắt hắn ra nhìn chằm chằm vào chính mình, Bùi Yên không thoải mái, chỉ muốn rời đi, cô siết chặt lòng bàn tay đàn ra mồ hôi , khóe miệng nhỏ giọng mở miệng,
 
“Thẩm tổng, tôi kính ngài!”
 
Sau khi cô ngửa đầu uống ly rượu, Lâm Dịch Phong bắt giữ được đáy mắt điên cuồng chợt loé của Thẩm Duyên.
 
Hai mắt hắn híp lại, trong lòng lập tức dâng lên sự bất an mãnh liệt .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui