Trong phòng điều khiển.
Trạng thái Lâm Dịch Phong thật sự không tốt, sắc mặt hôn mê, đầu óc ầm ầm vang lên, ngồi ở trước camera, nhưng căn bản không thấy rõ.
Suốt một tháng mất ngủ không làm hắn sụp đổ, nhưng giấc mơ tối hôm qua khiến hắn tê tâm liệt phế, hắn gần như suy sụp.
Hình ảnh cô ở trước mặt hắn cắt cổ tay khiến hắn không quên được, mỗi khi hồi tưởng trái tim lại co chặt.
Hắn nhiều lần an ủi chính mình đây chỉ là một giấc mơ đáng sợ.
Yên Yên còn ở, chỉ là cô rời đi một thời gian , muốn đi giải sầu mà thôi.
Hắn nhất định sẽ tìm được cô!
Nhưng giấc mơ tối hôm qua rất thật không hề có sơ hở hiện ra trong đầu hắn, nhiều ngày đọng lại ở trong thân thể mỏi mệt, khiến Lâm Dịch Phong trợn mắt cũng cảm thấy cố sức.
“Lâm thiếu gia, nếu không nghỉ ngơi trước một ngày đi!”
Trong đó một người nhìn sắc mặt hắn thấy không tốt, thiện ý nhắc nhở:
“Nơi này có chúng ta theo dõi.”
“Không có việc gì, tiếp tục!”
Lâm Dịch Phong mím môi, không chút nào để ý cự tuyệt, dùng tay chống trán để làm mình thanh tỉnh một chút.
Ở chỗ này, chỉ nghe được tiến “Loảng xoảng”, cửa phòng điều khiển bị phá.
“Lâm Dịch Phong, ra đây!” Vệ Diễn đứng ở cửa quát lớn, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.
Sau khi nhìn nhiều người trong phòng, một tia lý trí còn sót lại của Vệ Diễn vẫn chưa lập tức chuyển thành nắm đấm, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm hắn, khí thế nghiêm nghị.
*****
Trên đường Hi Hòa, thư ký Trương đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm hai người đàn ông, đáy lòng dâng lên lo lắng, là hắn dẫn Vệ Diễn tới.
Vốn tưởng rằng chuyện ba người bọn bọ đã gần xong, nên muốn Vệ Diễn hỗ trợ khuyên nhủ Lâm tổng. Người này hôm qua còn đồng ý một cách tốt lành, ai ngờ mới vừa gặp mặt liền thay đổi, thành cảnh tượng giương cung bạt kiếm.
Vệ Diễn nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt như than chì, môi khô nứt, một bộ dáng hao gầy, không nghĩ tới cầm thú áo mũ chỉnh tề trong giây lát biến thành dáng vẻ này.
Hắn nhíu nhíu mày, lạnh giọng chất vấn,:
“Tao hỏi mày, Yên Yên đâu?”
“Trên Tieba những video ghê tởm chuyện là như thế nào?”
“Sao em ấy đột nhiên đi du học? Vì sao mất tích?”
Hắn càng nói càng giận, ngực bắt đầu trên dưới phập phồng.
Hắn đi chưa được hai tháng đã thay đổi, về nước mới biết tất cả, nhìn những thứ khó coi nhục mạ khiến hắn tức giận hận không thể giết những người đó, mẹ nó chứ!
Nhưng càng có nhiều lo lắng cùng hối hận, hắn hận chính mình vì sao cắt đứt liên lạc, lúc Yên Yên xảy ra chuyện hắn ở nước ngoài sống mơ mơ màng màng.
Còn nói với cô lúc cần tìm hắn, thật mẹ nó vả mặt!!!
Càng khiến cho Vệ Diễn tức giận là người đàn ông trước mặt này.
Lâm Dịch Phong đang làm gì?
Hắn nếu đoạt đi bảo bối của mình, vì sao không bảo vệ tốt cho em ấy?
“Mẹ nó mày không biết những lời này khó nghe như nào sao?”
“Lại còn có người thừa dịp cơ hội này bắt nạt em ấy, lúc ấy mày mẹ nó ở nơi nào??
“Vì sao không che chở em ấy, sao em ấy chịu được!”
Vệ Diễn buột miệng thốt ra hốc mắt lập tức đỏ, hắn tiến lên túm chặt cổ áo Lâm Dịch Phong, giống như ngay sau đó nắm đấm sẽ rơi vào mặt hắn.
Lâm Dịch Phong không có phản ứng, tùy ý để Vệ Diễn nắm cổ hắn, chỉ là lúc nghe được những lời này lông mi rung động, tâm nháy mắt bị nhéo, dâng lên từng trận đau đớn.
Thì ra, từ miệng người khác nghe thấy mấy chuyện này, đau như vậy.
Lúc ấy Yên Yên thì sao? Em ấu nhu nhược như vậy có bao nhiêu đau đớn?
“Vệ Diễn, cậu buông Lâm tổng trước đã!” Thư ký Trương bị Vệ Diễn doạ, ở một bên khuyên nhủ.
“Lúc ấy Lâm tổng ở nước ngoài, sau khi biết lập tức trở về, chỉ là thời gian hơi chậm.”
Vệ Diễn bỏ mặc, tức giận ngập trời nhìn Lâm Dịch Phong, hắn tức giận bất bình chỉ trích:
“Mày biết Yên Yên nói với tao cái gì không?”
“Em ấy nói em ấy thích mày, thích từ ngày nhập học, thích đến mức vẽ rất nhiều hình chân dung của mày!”
“Còn nói là vì mày mới đồng ý sự theo đuổi của tao, nói tất cả là em ấy sai!!”
“Mày mẹ nó như vậy đáp lại em ấy sao?”
Hốc mắt Vệ Diễn đầy tơ máu, cánh tay gân xanh bắt lấy, táo bạo rống giận:
“Nói cho tao, vì sao em ấy biến mất?”
So với cô ấy biến mất, hắn tình nguyện xa cô.
Làm bạn cũng không sao, chỉ cần ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cô, ngẫu nhiên gọi điện thoại, nghe cô nói nói cười cười.
Lại không biết xấu hổ, hắn lì lợm la liếm theo đuổi lại cô, chuyện cạy góc tường thì quen tay hay việc thôi.
Cũng không phải là giống như bây giờ, vừa trở về đã nghe nói cô mất tích!
Hắn tìm không thấy cô!!l
Thật lâu sau, Lâm Dịch Phong mới phản ứng như vậy.
Đôi mắt hắn trợn to, tràn ngập sự sợ hãi, khó có thể tin mở miệng:
“Cậu vừa rồi nói cái gì?” Tiếng nói nghẹn ngào gian nan.
Cho nên giấc mơ kia là sự thật?