Gần đến mùa thu, cây bạch quả hai bên đường dần dần nhuộm thành màu vàng.
Khi thì gió nhẹ thổi qua, vén lên vài lá cây, rơi xuống cửa kính của xe.
Thư ký ấn cần gạt nước để gạt lá xuống, qua kính chiếu hậu nhìn Lâm tổng ngồi sau.
Hắn hẳn phải đang xem hợp đồng, hoặc là hỏi lịch trình hôm nay, nhưng hôm nay hắn không có động tĩnh gì.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ, lộ ra nửa dáng mặt thâm thúy, đáy mắt ngăm đen không có ánh sáng, khiến người không đoán ra hắn suy nghĩ cái gì.
Thư ký thật cẩn thận dời đi, nội tâm có chút bất an.
Từ trước đến nay người giành giật từng giây từng phút, hắn nhìn khuôn mặt lạnh kia càng thêm đáng sợ.
“Lâm tổng, 10 giờ sáng có cuộc họp video với chi nhánh công ty nước ngoài ” Thư ký do dự, mở miệng nhắc nhở, “Buổi chiều ---”
“Đến công ty lại nói.” Lâm Dịch Phong hé mở môi mỏng, lạnh giọng cắt ngang lời hắn đang báo cáo.
Mặt hắn vẫn như cũ chuyển hướng ngoài cửa sổ, trong lòng như có sợi dây buộc lại, có chút nóng nảy.
Di chứng của giấc mơ kia mãnh liệt hơn hắn tưởng rất nhiều, trong đầu đều là hình ảnh trong mơ ấy.
Đôi mắt ngập nước, giọng nói mềm mại, còn có dục vọng mãnh liệt của hắn.
Mỗi một cảnh như tươi sống hiện lên ở trước mắt hắn, thậm chí là....
Lâm Dịch Phong nghiền nghiền lòng bàn tay, dường như bàn tay thô ráp vì tập thể hình của hắn còn có cảm giác mềm mại của da thịt cô.
Mềm mại như tơ lụa.
Khiến hắn khát vọng...
Phản ứng lại chính mình suy nghĩ cái gì, mắt đen xẹt qua chút phức tạp.
Hắn vốn tưởng rằng giấc mơ đã qua thì sẽ lạnh nhạt với nó, nhưng buổi sáng cự vật đứng thẳng tố cáo hắn không biết thoả mãn, hắn thậm chí ở nhà vệ sinh tắm nước lạnh hơn nửa tiếng mới áp xuống được, ngực nóng rực chưa tan đi nửa phần.
Độ ấm nóng bỏng đâm vào tim hắn, quấn lấy khiến hắn mãnh liệt muốn ôm người kia, cô gái mà hắn không thấy rõ mặt.
Lâm Dịch Phong rũ mắt, đáy mắt trút xuống chút phức tạp, có lẽ hắn thật sự có thể suy xét tìm cô gái cho mình, bằng không lại đi vào giấc mộng đó.
Nhưng mà... trong lòng hiện lên một chút mờ mịt, lặp lại một lần —— nhưng thôi chỉ là một giấc mơ.
Xe đột nhiên dừng lại, sự lắc lư rất nhỏ khiến hắn phục hồi tinh thần, thư ký ánh mắt thấp thỏm xin lỗi, còn hắn lại nhìn phía cửa sổ.
Chỉ thấy phía trước có một nhóm nam nữ trẻ tuổi, bọn h yên lặng, trong tay cầm hạc giấy hoặc hoa tươi, có cầm tập ảnh hoặc là poster.
Rõ ràng như là vui sướng tụ hội, nhưng khuôn mặt thanh xuân dào dạt lại tràn đầy
u sầu, có thậm chí có người đỏ mắt, rưng rưng nước mắt.
Đám người nối liền thành một hàng dài, cho dù đèn xanh qua đi, cũng có một nhóm người nữa chờ ở bên đường.
Vì thế, chiếc xe tự nhiên dừng lại chỗ bọn hon.
“Có minh tinh mấy ngày hôm trước qua đời, nghe nói fans cô ấy ở quảng trường Hoa Nam tổ chức hoạt động thương tiếc.”
Thư ký nhìn hắn vẫn luôn đặt ánh mắt ở top người kia, nhịn không được giải thích.
Ngày thường Lâm tổng không chú ý những việc này, thấy thế nào hôm nay lại có bộ dáng hứng thú.
“Ừ.” Lâm Dịch Phong đáp lại, hắn sớm nhìn poster chói lọi kia là ai, Bùi Yên.
Có lẽ là người đã chết, hắn dứt bỏ thành kiến trong nội tâm, đáy mắt không gợn sóng.
Nhưng nhìn đến hàng hoa tươi màu vàng, tim hắn như bị đâm, không rõ ý trong lòng, cảm giác này thế nhưng càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như là ký ức nào đó đang từng bước thức tỉnh, nhưng cũng giống đi từng giọt mất đi.
Lâm Dịch Phong ấn ngực, có chút chịu không nổi sự áp lực không tên này, trầm giọng phân phó tài xế: “Lái xe!”
*****
Văn phòng thư ký ở dưới phòng Lâm Dịch Phong, Tô Điệp Y đi vài bước cầu thang lên trên, giày cao gót dẫm lên thảm mềm mại dày nặng tạo nên tiếng vang, váy ngắn lượn lờ, không tiếng động để lộ ra chút ma mị.
Mới vừa đi tầng 63, cách cửa kính, Tô Điệp Y đã thấy người đàn ông đẹp đẽ kia sau bàn làm việc, âu phục màu bạc, lộ ra sự lạnh nhạt.
Hắn rũ mắt chuyên chú xem tài liệu, từ góc độ này có thể thấy sườn mặt của hắn, như thượng đế điêu khắc, hoàn mỹ đến không tỳ vết.
Đáy mắt cô hiện lên khuynh mộ cùng tự hào chớp nhoáng, người đàn ông lọt vào trong mắt cô chắc chắn phải là vương giả nơi thế gian, cho dù đi theo hắn bảy năm, cũng cam tâm tình nguyện.
Tô Điệp Y cùng thường nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy ra, làm thư ký 5 năm, cô ở bên cạnh hắn vẫn là có một ít đặc quyền.
“Lâm tổng, đây là hợp tác với Hằng Vũ, yêu cầu anh ký tên thông qua.” Tô Điệp Y đặt hợp đồng đỏ sẫm trên bàn, cúi người thì tóc bên tai rũ xuống, khóe miệng cong lên một sự lịch sự tao nhã.
“Còn có, Trương tổng muốn cùng anh ăn một bữa cơm, tối nay được không ?”
“Ừm.” Lâm Dịch Phong lấy hợp đồng, cầm bút máy, bàn tay vung lên ký tên của mình, lại đưa trả cho cô.
Lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, hắn ma xui quỷ khiến nói: “Hôm qua xin nghỉ để làm việc thuận lợi không?”
Tô Điệp Y cứng đờ vài giây, phản ứng lại hắn đang hỏi chính mình thì lưng đầu nháy mắt nóng lên, sự vui mừng lộ ra.
Bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn hỏi việc tư của cô. Đây có thể đại biểu cho quan hệ ngoài giữa thư ký với sếp không?
Cô vui mừng sắp rùng mình xúc động, ổn ổn tâm thần, cười nhạt gật đầu: “Vâng, chỉ là đi tham gia lễ tang của một người bạn, ở một lúc rồi rời đi.”
Nội tâm Tô Điệp Y nội có chút âm u, quen biết Bùi Yên bảy năm, quan hệ từ cũng chưa từng thân, chứ đừng nói là có cảm tình.
Nhưng đây là lầm đầu tiên cô cảm tạ người đã rời đi thế giới ấy, cảm ơn Bùi Yên rời đi, khiến cô nhận được một câu hỏi của người đàn ông này.
Lời nói “Quan tâm” khiến Tô Điệp Y như xuân đến, sau khi rời văn phòng khóe miệng không giấu được ý cười.
Mà trong văn phòng người đàn ông đứng dậy, cúi đầu nhìn những toà nhà san sát nối tiếp nhau lâm vào trầm tư.
Có lẽ, hắn thật sự nên tìm cho mình một người phụ nữ.
Mấy năm nay, mẹ hắn và người nhà quấy rầy bên tai hắn, nói không xa, thư ký bên cạnh hắn hào phóng, đoan trang kia.
Chỗ nào không nổi bật, có chỗ nào không xứng với hắn, sao hắn không thử?
Con ngươi lạnh lùng lần đầu tiên xẹt qua sự do dự cùng suy nghĩ sâu xa, có lẽ thật sự có thể thử xem, cưới ai thì chả là cưới?
Nhưng... nhớ lại Tô Điệp Y vừa cúi người, mùi nước hoa xộc vào mũi hắn
Rõ ràng đã ngửi lâu rồi, cũng tập mãi thành thói quen, Lâm Dịch Phong thế nhưng bắt đầu cảm thấy không khoẻ. Trong nháy mắt kia, hắn nhớ tới mùi của cô gái trong mơ.
Nhớ tới cô không trộn lẫn nước hoa mà mùi hương vẫn thoang thoảng, như hoa lan, hương hoa xinh đẹp mê người , cũng không đậm mà từng chút thoang thoảng quyến rũ mất hồn hắn.
Muốn sắp chết rồi, da thịt trắng nõn sẽ hiện ra hồng nhạt, từng giọt mồ hôi nóng bỏng dừng ở cổ cô.
Giờ khắc này, nụ hoa mới nở rộ, thơm đến nỗi khiến hận không thể xoa nát, nghiền thành nước sốt uống vào.
Cho nên một đêm kia, hắn mới có thể làm càn như vậy, không kiêng nể gì đòi lấy cô.
Lâm Dịch Phong niết ngón trỏ, đưa lên mũi ngửi, dường như thông qua ngón tay hắn từng vuốt ve cô mà tìm kiếm hương vị ấy
Hắn không phát hiện ánh mắt hắn có chút nhu hoà.