“Lâm, tôi cần thiết đến nói cho cậu, tinh thần trạng thái hiện giờ của anh cậu thôi miên một lần cũng không được, hơn nữa rất có khả năng sẽ xuất hiện sự cố bất ngờ.”
*
Lâm Dịch Phong mất ngủ suốt ba tháng.
Hắn càng muốn đi vào giấc mộng thấy cô, càng muốn đi ngủ, càng không thể như ý. Thường thường hơn nửa đêm, đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Ban đêm, trong sự yên tĩnh tiếng gió đánh vào cửa sổ, trái tim hắn như đang hun trên đống lửa.
Thuốc ngủ uống rồi lại uống như ăn đường, vô dụng, toàn bộ vô dụng!
Hắn không thấy cô, làm cách gì cũng không thấy cô
Ngắn ngủn mấy tháng, ban ngày hắn đối mặt cường độ làm việc cao và thường xuyên ra ngoài tìm người, đi rất nhiều nơi trong nước. Ban đêm, là sự thanh tỉnh tự mình tra tấn, một lần một lần ở trong đầu gọi cô.
Thân thể Lâm Dịch Phong sau đó không lâu đã hoàn toàn suy sụp, gương mặt hơn hai mươi tuổi ngưng đọng một tầng tang thương, tóc đen nồng đậm có vài sợi bạc.
Dạ dày hắn bởi vì ăn không có quy luật mà co rút đau đớn, nhưng hắn không để ý, dần dà, bắt đầu tuần hoàn ác tính.
Vẫn là mẹ Lâm nhận thấy được không đúng, trộm chạy đến chung cư hắn, ở phòng ngủ tủ đầu giường có một rương thuốc ngủ khiến bà sợ hãi.
Bà vội vàng cùng Đường lão gia thương lượng tạm dừng công việc của hắn, từ khi tiếp nhận Đường thị, mẹ Lâm mắt đỏ bừng bảo hắn nghỉ ngơi, bà cho rằng Dịch Phong vì chuyện công việc nên lực tụy, lại không biết tim hắn đang đặt ở người khá.
Đến ở nước ngoài hắn cũng đi qua, nhưng không tìm thấy, hắn thật sự sẽ nổi điên!
Lâm Dịch Phong lúc tìm người bắt đầu liên hệ nhà tâm lý học nước ngoài, lúc hắn tiếp quản Đường thị cũng từng tìm hiểu qua tâm lý học, biết có một loại thuật thôi miên có thể làm cho con người nhanh chóng đi ngủ, cũng mơ thấy thứ mà mình muốn nhìn thấy.
Nhưng bởi vì thuật thôi miên có độ khó cực cao, rất ảnh hưởng thân thể, cho người biết rõ ít càng ít, tâm lý học gia Carl. Vinh ở Thuỵ Sĩ là một trong số đó.
Hai tuần sau, Lâm Dịch Phong ở sân bay gặp được người này đầu đầy tóc bạc, tinh thần sáng lạn.
Nơi thôi miên là ở thư phòng của Lâm Dịch Phong, là nơi hắn thả lỏng nhất.
Trong phòng chỉ có ba người, thư ký Trương, Carl. Vinh cùng hắn. Bức màn đã kéo lên, thư ký Trương đứng ở không xa lo lắng nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế.
Quyết định này của bọn họ giấu mẹ hắn, nếu.... Nếu hắn có mệnh hệ gì, ông muôn lần chết cũng không thể rửa tội của mình.
Cùng sự lo lắng còn có Carl. Vinh, hắn cúi đầu nhìn người đàn ông đã nằm, lời nói thấm thía lại một lần nói ra sầu lo của mình:
“Lâm, trạng thái thân thể của anh căn bản không chịu được, rất có khả năng sẽ lưu lại di chứng.”
Hắn nhìn ra đáy lòng hắn có sâu chấp niệm với cô gái ấy, một hai phải nhìn thấy đối phương, nhưng hiện giờ không phải thời cơ tốt.
Carl. Vinh làm tiền bối bắt đầu nghiêm túc khuyên nhủ, bảo người đàn ông không cần nóng lòng, trước hết chăm sóc cho cơ thể, người bình thường thôi miên cũng thương tổn thân thể, huống chi là hắn hiện giờ.
Từ sân bay nhìn thấy Lâm Dịch Phong, Carl. Vinh đã nhạy bén nhận thấy được tinh thần trạng thái hắn cực kém, như đang đứng trên băng mỏng, nhẹ nhàng dẫm lên sẽ phá thành mảnh nhỏ.
Huống chi là thôi miên.
“Trạng thái bây giờ không chịu nổi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tôi sẽ gọi cậu tỉnh lại, như vậy cậu cũng muốn tiếp tục sao?”
Lâm Dịch Phong không chút do dự gật đầu, không có chút nào sợ hãi.
Carl. Vinh cách thở dài, “Được, cậu nhắm mắt lại.”
Hắn theo lời nhắm hai mắt lại, đã nghe thấy âm thanh theo tiết tấu, như bọt nước Carl. Vinh dịu dàng lại cực có kiên nhẫn nói nhỏ:
“Thả lỏng.... Nơi này không có thứ có thể quấy rầy cậu, trừ giọng tôi là âm thanh giọt nước... Tưởng tượng bộ dáng cô gái ấy.... Tưởng tượng đôi mắt.... Lông mày.... Cái mũi.... Môi... Tưởng tượng cách cô ấy nói chuyện....”
Cách cô ấy nói chuyện.... Rất dịu dàng.... cô ấy sẽ lau nước mắt hắn, sau đó đau lòng dỗ hắn.... Dịch Phong, anh đừng khóc...
Khéo miệng Lâm Dịch Phong gợi lên ý cười hạnh phúc, ý thức một chút đã chìm vào hỗn loạn.
*****
Lâm Dịch Phong trợn mắt thấy mình đứng ở một phòng hồng nhạt.
Tường hồng, bức màn hồng, hai giường gỗ của trẻ con cũng màu hồng, mà hắn ngồi ở trên thảm, trong tay còn cầm một ngựa gỗ nhỏ màu hồng.
Trong lòng hắn đã mềm lại, nhìn chằm chằm hai giường em bé, lúc ý nghĩ mới hiện lên thì nghe thấy tiếng mờ cửa.
Hắn ngẩng đầu, cô chính mình, cười mi mắt cong cong, bụng cao cao phồng lên.
Hốc mắt Lâm Dịch Phong đã ướt, si ngốc nhìn cô.
“Anh ngốc, sao nhìn em như vậy?” Nhìn chồng nhà mình bộ dáng ngốc nghếch, Bùi Yên buồn cười. Cô chậm rãi đi tới, dép lê cọ xát thảm vang lên âm thanh nặng nề.
Cô đang chuẩn bị dựa gần hắn ngồi trên thảm, mới vừa ngồi xổm xuống thân mình đã được một bàn tay to đỡ.
Lâm Dịch Phong ôm cô ngồi trên đùi, cách lớp áo lông nhẹ nhàng xoa bụng cô.
Bảo bảo thông minh đã biết người xoa bé không phải mẹ mình mà là người thường xuyên bên bọn họ nhất.
Vì thế, bé vươn chân nhỏ, nghịch ngợm đá một cái, lại đá một cái.
Việc này doạ sợ hắn, lòng bàn tay cứng lại không biết làm sao, như chàng ngốc nhìn chằm chằm bụng cô.
Như đã làm sai chuyện, chờ đợi người lớn phê bình khiến Bùi Yên ha ha ha cười cái không ngừng.
Chồng cô sao hôm nay lại đáng yêu vậy?
Lâm Dịch Phong cảm động lại đặt tay lại, hắn hỏi: “Mấy tháng?”
Bùi Yên nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, nói: “Chồng lại ngốc? Bảy tháng, rõ ràng tên con gái cũng là anh đặt.”
Hắn chỉ cười, cũng không phản bác, cô giận hắn nên cũng chưa từng chuyển mắt.
Chờ cô bất mãn lẩm bẩm vài câu rồi hắn bảo cô viết tên con trên giấy được không, hắn muốn nhìn.
Bùi Yên không lay chuyển được người đàn ông này, chỉ viết mấy chữ trên bìa cứng.
--- Lâm Chân Nhã, Lâm Thư Đồng—
------
LDP mơ về kiếp thứ ba( kiếp hai người hạnh phúc)
LDP biết hỏi tên thì BY nói hắn sẽ không nghe rõ, như lúc hắn hỏi tên BY, vì thế hắn bảo cô viết trên giấy, theo mình chi tiết này rất nhỏ nhưng lại hay.