Xem ra, Tuân Trinh sẽ không nhận Vương Quan Giác làm học trò.
Vương Uẩn thầm thấy sảng khoái trong lòng, nhưng lại không tiện thể hiện, chỉ có thể ho khan hai tiếng, thu lại vẻ vui mừng trên mặt, hỏi tiếp: "Nếu tiên sinh trả lời, đáp án của tiên sinh lại là gì?"
Đáy mắt Tuân Trinh lóe lên cảm xúc không rõ, tựa như là hoài niệm lại tựa như là kiên định. Y cong môi cười: "Không bằng tiểu hữu đi hỏi La An Thái đi, nó sẽ cho ngươi đáp án mà ngươi muốn, suy nghĩ của nó chính là suy nghĩ của ta."
"La An Thái?" Nghĩ đến bộ dáng mềm mại của thiếu niên áo trắng giống như con thỏ con, Vương Uẩn không thể nào liên hệ hắn với cái vẻ trấn định tự nhiên của Tuân Trinh.
Suy nghĩ của hắn chính là suy nghĩ của Tuân Trinh?
Tuân Trinh cười nói: "Tuy tính Trường Canh khá mềm yếu, nhưng tiểu hữu đừng xem nhẹ nó. Người này có khả năng kinh thiên vĩ địa, đợi một thời gian, chắc chắn sẽ bỗng nhiên nổi tiếng."
Đối với Vương Quan Giác, y chỉ có một chữ "tốt" và “ngày sau tất có thành tựu", mà đối với La An Thái, y lại nói "kinh thiên vĩ địa", "bỗng nhiên nổi tiếng".
Vương Uẩn nghĩ đến tính cách ôn hòa đôn hậu của thiếu niên kia, hỏi: "La An Thái tính tình đôn hậu, nếu ngày sau làm quan, có khí nào vì khó tiếp nhận đấu đá trong quan trường mà thất vọng, tinh thần sa sút hay không?"
Thiếu niên dịu dàng như u lan trong khe núi trống, vừa nhìn đã biết là được người nhà bảo vệ rất tốt, giống như cô lúc trước là một ngốc bạch ngọt. Nếu hắn bước vào triều đình, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta lo lắng.
Tuân Trinh nói: "Điều tiểu hữu lo lắng, ta cũng từng nghĩ đến, nó là người đôn hậu lại trọng tình cảm. Nếu Trường Canh vào triều đình, không ngoài hai loại khả năng. Thứ nhất là kiểu thất vọng như tiểu hữu nói. Thứ hai là sau khi gặp thống khổ lại chủ động mưu đồ. Nhưng bản thân Trường Canh tự có khí khái lăng sương ngạo tuyết, trường hợp thứ nhất là cái nó nhất định phải trải qua. Nếu về sau nó có thể lên làm quan cao, chắc chắn sẽ là phúc của bách tính."
Nghĩ đến nụ cười ngây ngô ngại ngùng của thiếu niên, Vương Uẩn lẩm bẩm nói: "Đã biết thế giới bao la còn thương cây cỏ xanh?"
Đâu chỉ là La An Thái, Tuân Trinh cũng như thế, càng thấy rõ thế gian muôn màu, thấy rõ nhân sự tàn khốc hiểm ác, càng duy trì tấm lòng son.
Tuân Trinh không khỏi ghé mắt nhìn Vương Uẩn: "Đã biết thế gian bao la còn thương cây cỏ xanh?"
Y lặp đi lặp lại hai lần, trên mặt lộ ra một nét cười, tán dương: "Thơ hay, không biết là người phương nào sáng tác?"
Vương Uẩn nói: "Tiên sinh không thể nghĩ là ta làm sao?"
Tuân Trinh cười mà không nói.
Vương Uẩn bị y nhìn mà xấu hổ, vội giơ tay đầu hàng: "Là một ẩn sĩ, có lẽ tiên sinh không biết, ông ấy tên là Mã Nhất Phù*."
*1883-1967) vốn tên là Phù, tự Nhất Phù, hiệu Trạm Ông, về già lấy hiệu là Quyên Tẩu và Quyên Hý lão nhân. Được coi là một bậc thầy lừng danh về Quốc Học, đồng thời là một thư pháp gia, triện khắc gia, cũng như là người đứng đầu về học phái Tân Nho.
Ảo giác "tiểu hữu, ta không tổn thương lòng tự tôn của ngươi cho nên không trả lời" này là thế nào nhỉ?
Tuân Trinh than nhẹ: "Người mai danh ẩn tích nhiều biết bao."
Y cũng không hỏi sao Vương Uẩn lại biết.
Vương Uẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không bịa lý do để lấp liếm. Cô không tin Tuân Trinh không nghi ngờ, nhưng cô không đề cập tới, y cũng sẽ không gặp hỏi. Ở bên cạnh Tuân Trinh thật sự là thư thái, nếu đổi thành người thích hỏi đến cùng, cô sẽ đau đầu.
Vương Uẩn đang muốn đổi đề tài, đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi cô.
"Tứ cô nương! Tứ cô nương!"
Là giọng của nữ tử, từng tiếng gọi nhẹ nhàng, êm ái, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Vương Uẩn quay đầu, nhìn thấy một nha hoàn xách váy bước từng bước nhỏ về phía bọn họ, bọn họ lần lượt quay đầu dừng bước.
Nha hoàn dung mạo thanh lệ, ăn mặc không tầm thường, vải rất tốt, giữa tóc cắm một cây trâm bạc, liếc mắt đã biết không phải nha hoàn bình thường.
Vương Uẩn có chút đau dạ dày, nha hoàn này tên Hổ Phách, chính là người hầu hạ bên c lão thái thái.
Hổ Phách tới tìm cô, nhất định là có ý của lão thái thái. Lão thái thái vừa mới đi nghỉ ngơi, bây giờ lại tới tìm cô làm cái gì? Nhất định là có liên quan đến chuyện của Vương Quan Giác.
Vương Uẩn cười khổ với Tuân Trinh: "Tiên sinh, xem ra lão thái thái tìm ta có việc, xin lỗi không tiếp được."
Tuân Trinh sửng sốt, cũng lắc đầu cười khổ: "Tiểu hữu."
"Hả?"
"Chớ quên lời ta nói hôm qua."
Hôm qua?
"Tiểu hữu, tự mình làm chủ không phải tùy hứng nói bừa một câu, tiểu hữu muốn tự mình làm chủ, cần làm gì đó để chứng minh mình có thể, nếu không, đó chỉ là một câu nói suông dễ nghe mà thôi."
Tình hình hai người ngồi đối mặt hôm qua rõ ràng ở trước mắt.
Vương Uẩn cười: "Được, lần này ta sẽ không giống như ngày xưa nữa."
Hôm nay cô sẽ đối mặt với hiện thực, không cần co đầu rút cổ, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn nữa.
"Hổ Phách, ngươi tới làm gì?"
Cho dù trong lòng hiểu rõ như gương sáng, nhưng vẫn phải làm như cũ, Vương Uẩn giả vờ không biết chuyện, xoay người, nhíu mày hỏi.
Hổ Phách phúc thân: "Lão thái thái sai ta đi tìm Tứ cô nương."
Vương Quan Giác vốn đi bên cạnh phụ thân hắn, nghe thấy động tĩnh cũng dừng bước, cười nói: "Có lẽ lão thái thái có chuyện muốn nói với Tứ tỷ."
Vương Uẩn mỉm cười nhìn thẳng vào Vương Quan Giác.
Trong lòng cô: Ha ha.
***
Vương Uẩn không muốn gặp lão thái thái.
Vương Uẩn là cháu gái ruột của bà ta, mà người gả cháu gái cho Tuân Trinh cũng chính là bà ta.
Nếu như Tuân Trinh không phải Tuân Trinh, thật sự là một lão đầu già rồi vẫn muốn cưới một mỹ kiều nương, bây giờ cô sẽ không thảo luận “đã biết thế gian bao la còn thương cây cỏ xanh” với y, mà đang che miệng trốn ở trong góc thấp giọng khóc nức nở.
Trong lòng có trăm ngàn lần không muốn, Vương Uẩn cũng chỉ có thể cùng Hổ Phách đi vào phòng lão thái thái.
Lão thái thái sẽ không vô duyên vô cớ liên lạc tình cảm với cô, nhất định là có gì đó muốn bàn giao với cô. Cô không đối phó được với nhân tinh đã sống cả đời trong hậu trạch, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy lão thái thái dùng tay trái chống đầu, nghiêng người nghỉ ngơi trên giường, trên đùi đắp đệm chăn bông màu xanh ngọc. Bà ta cụp mí mắt, hai mắt khép hờ, như là rất buồn ngủ.
Đại nha hoàn Điểm Thúy của lão thái thái đứng hầu hạ bên cạnh giường. Nhìn thấy Vương Uẩn đến, nàng ta bước nhanh đến trước mặt lão thái thái, cúi người nói khẽ: "Lão thái thái, Tứ cô nương đến rồi."
Lão thái thái chậm rãi mở mắt.
Bà ta đã lớn tuổi, xương gò má lồi cao, khóe mắt rũ xuống, tóc đã trắng phau, nhưng trong mắt vẫn hiện ra tinh quang như cũ, trán cao mà rộng. Vương Uẩn không biết nhìn thấy từ đâu, nói là người trán cao rộng đều khôn khéo, tướng mạo của bà ta rất giống tướng mạo người khôn khéo.
Vương Uẩn đi đến trước giường hành lễ: "Lão thái thái."
Lão thái thái gật đầu: "Uẩn Nhi, cháu đã đến rồi, ngồi đi."
Nói xong, bà ta giơ tay chỉ giường.
Vương Uẩn sửa sang lại chăn đệm, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường. Trên mặt cô mang theo nụ cười dịu dàng, trong lòng lại như dời núi lấp biển, tràn đầy vẻ chê bai. Đối mặt với bà lão, cô phải xốc lại một trăm phần trăm tinh thần.
Lão thái thái ôn hòa giống như bà nội bình thường quan tâm cháu gái: "Hai ngày này ở có quen không?"
Vương Uẩn tươi cười: "Tuân đại nhân là người rất tốt."
Lão thái thái vui mừng nói: "Cháu như thế, ta yên tâm, trước đó ta vẫn luôn lo lắng cháu để tâm vào chuyện vụn vặt, không chừng sẽ hận ta."
Vương Uẩn cười nói: "Sao có thể chứ? Lão thái thái suy nghĩ nhiều rồi."
"Không phải ta suy nghĩ nhiều, ngươi từ nhỏ đã không thích nói chuyện, giống như cái hũ nút, có nhiều chuyện cứ giấu trong lòng, người lớn nào hiểu được?"
Vương Uẩn lại cười: "Mỗi người một tính, ai cũng có tính cách của mình, Nhị tỷ chững chạc, Viện Nhi gan lớn, Khanh Nhi và Huyên Nhi nhát gan. Còn cháu thì lại thích tĩnh không thích động, không thích nói chuyện, nhưng cũng không đến mức giấu trong lòng. Bà xem, không phải cháu đang nói chuyện với bà sao?"
Lão thái thái cũng cười, khóe mắt chồng chất tầng tầng nếp nhăn: "Hai ngày không gặp, mồm miệng cũng lanh lợi không ít, học được từ Tuân đại nhân à?"
Học?
Vương Uẩn đoán bà ta muốn nhắc đến chuyện của Vương Quan Giác.
Cô không chút hoang mang chuyển chủ đề: "Sao Tuân đại nhân dạy cháu những thứ này chứ? Ngày thường ông ấy rất bận rộn. Sau khi gả đi cháu mới biết được tính mình khó ưa, hối hận lúc trước không nghe lời dạy bảo của lão thái thái và mẹ, đành phải tự mình học chút ít."
Thứ cô tự học, không phải do Tuân Trinh dạy, bình thường y bận rộn như vậy, cô và y không có cơ hội ở gần nhau.
Ý của cô rất rõ ràng, bà cụ không thể không hiểu.
Lão thái thái cười nói: "Đúng là đã lớn lên không ít." Bà ta nhanh chóng thu lại ý cười, như có điều suy nghĩ, nói: "Vừa rồi cháu nói Tuân đại nhân bận lắm à?"
"Đúng vậy, bận rộn lắm, cả ngày ở thư phòng, ngày thường cháu cũng không tìm được thời gian ở chung với ông ấy." Trên mặt Vương Uẩn hiện ra vẻ mất mát nhàn nhạt.
Cô không nói dối, Tuân Trinh đúng là rất bận, chỉ là vẫn có cơ hội ở chung, hơn nữa mỗi lần cô đều được ích lợi không nhỏ.
Lão thái thái ngạc nhiên nói: "Tuân đại nhân đã về hưu sao lại bận rộn như thế?". Xi𝒏 hã𝒚 đọc t𝑟u𝒚ệ𝒏 tại ⩶ 𝖳 R Ù 𝗠 𝖳 R U 𝒴 Ệ N.V𝒏 ⩶
Vương Uẩn nói: "Đương nhiên là những chuyện trong triều. Tuy Tuân đại nhân đã từ quan, nhưng bận hay không bận không liên quan gì đến việc đã về hưu hay chưa. Chẳng phải lúc trước Đào Hoằng Cảnh đã ẩn cư trong núi, vẫn được cái danh "tể tướng trong núi" hay sao?"
Lão thái thái nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, thở dài: "Nếu đã gả cho người ta thì phải sống thật tốt với nhà chồng. Tuân đại nhân bận rộn, Uẩn Nhi cháu cũng không thể ngốc, cuộc sống của nữ tử toàn dựa vào phu quân."
Vương Uẩn cười hì hì đáp: "Uẩn Nhi hiểu rồi, có thời gian nhất định sẽ nói chuyện với Tuân đại nhân."
Lão thái thái ừ một tiếng, tay phải chậm rãi gảy một chuỗi phật châu làm bằng tử đàn trên tay trái.
Vương Uẩn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn lão thái thái đang đẩy hạt châu. Cô và lão thái thái không nói gì, Điểm Thúy và Hổ Phách cũng im lặng, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng phật châu va chạm vào nhau phát ra.
Thật lâu sau, lão thái thái mới lại cười nói: "Hôm nay ta nghe nói nhị bá phụ ngươi mời Tuân đại nhân kiểm tra Tiên Đồng?"
Tiên Đồng là nhũ danh của Vương Quan Giác, giống như tiểu danh Linh Nhi của Vương Hạc Hiên, Vương Quan Giác từ nhỏ đã ngọc tuyết đáng yêu, có được nhũ danh Tiên Đồng.
Vương Uẩn cười nói: "Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được lão thái thái."
Lão thái thái nói: "Tiên Đồng trả lời thế nào, có làm mất mặt Vương gia chúng ta không?"