Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Mặc Linh nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, cơ thể lại một lần nữa buông xuống phòng bị.

Cao Dương biết cô đã tin tưởng anh, trong lòng rất vui. Anh từ từ cúi xuống, môi anh chạm vào bờ môi mềm mại của cô. Mặc Linh cũng không trốn tránh, cánh tay đưa lên vòng qua cổ anh. Khoảng cách giữa anh và cô trở về con số không, hai cơ thể dán chặt vào nhau không một kẽ hở.

Cao Dương dùng tay vuốt ve cơ thể cô, đốt lên ngọn lửa trong lòng cô. Tay anh lướt qua hai cánh hoa non mềm khẽ ma sát. Từng âm thanh rên rỉ của cô nhẹ nhàng như lông vũ thổi quét qua lòng anh khiến trái tim anh có cảm giác như bị mèo cào.

Mặc Linh dần dần chìm đắm trong kích tình mà anh mang lại, cô có cảm giác cả người lâng lâng như đang ở trên mây. Mặc dù trong thâm tâm cô vẫn luôn muốn đẩy anh ra nhưng khi nhìn đến ánh mắt quan tâm của anh, cô lại luyến tiếc. Suy nghĩ của cô nhanh chóng thất lạc đến nơi nào đó mà không ai biết.

Thấy cô bị phân tâm, Cao Dương cúi đầu cắn nhẹ nụ hồng đang nổi rõ lên qua lớp váy ngủ.

“A, đau…”

Anh thành công kéo cô trở về thực tại, một tay xoa nắn tuyết phong mềm mại, anh nở nụ cười tà nịnh hỏi cô: “Linh nhi, em đang nghĩ gì? Thật không tập trung gì cả.” Vừa nói, tay kia của anh tách nhẹ cánh hoa đã ẩm ướt kia, từ từ thăm dò bên trong, cảm giác chặt chẽ mê người làm phía dưới anh như muốn nổ tung.

Mặc Linh không ngờ anh sẽ bỏ tay vào, cô hoảng hốt khiến hoa huy*t phía dưới co rút nhanh hơn, chặt hơn. Cô nhìn anh lắc đầu, vẻ mặt cầu xin khiến anh mềm lòng.

Cao Dương hôn môi cô, dịu dàng trấn an cô: “Không sao đâu. Thả lỏng, em sẽ thích.” Anh vẫn tiếp tục đưa ngón tay của mình vào bên trong, cảm nhận từng đợt co rút, sự ẩm ướt và nóng ấm của cô.

Mặc Linh cảm thấy phía dưới theo cánh tay anh đưa vào lại tiết ra chất lỏng ngượng ngùng kia, trong chốc lát mặt cô đỏ bừng, ngay cả cổ và tai cũng hồng hồng. Anh nhìn cô thẹn thùng, cảm giác yêu thương lại xâm chiếm tim anh. Ngón tay anh khẽ động, theo tiết tấu ra vào bên trong hoa huy*t ấm áp. Từng đợt tê dại từ nơi đó chạy khắp thân cô.

“Ahh…a…um…ahh…” Mặc Linh vô thức rên rỉ, hai chân mở rộng khiến anh càng hoạt động dễ dàng. Mật dịch tuôn ra giữa hai chân ngày càng nhiều, nhanh chóng thấm ướt một mảng giường.

Không lâu sau, Mặc Linh cảm thấy bản thân mình không thể chịu đựng được nữa, cả người run rẩy, hoa huy*t phía dưới đột nhiên co rút nhanh và mạnh hơn. Cao Dương biết cô sắp cao trào, ngón tay bên trong càng đẩy nhanh tốc độ ra vào khiến Mặc Linh hưởng thụ trọn vẹn cao trào đầu tiên của cô.

Cuối cùng cũng đến, Mặc Linh hét nhỏ một tiếng sau đó xụ lơ trên giường, đầu óc của cô bây giờ vẫn còn đang ở trên mây, cảm giác như vậy lần đầu tiên cô được cảm thụ.

Cao Dương nằm bên cạnh, cưng chiều vén mái tóc ướt vì mồ hôi vương trên trán cô, sau đó kéo cô nằm sấp trên người anh, tay khẽ vuốt tấm lưng cô đợi cô khôi phục lại sau cao trào.

“Em khỏe chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?” Anh quan tâm hỏi han cô.

Mặc Linh tỉnh táo lại, cảm giác có một thứ cứng rắn nóng bỏng chống đỡ ngay bụng của mình, cô vội vàng rời khỏi người anh. Nhận ra lúc này mình mặc quá thiếu vải, cô liền lấy chăn quấn quanh mình, ánh mắt cảnh giác nhìn anh. Cô cũng không thể hiểu bản thân mình, thế nào mà anh chỉ vừa chấn an cô vài câu cô liền không phản kháng gì mà nằm dưới thân anh rên rỉ… Cô tại sao lại không có tiền đồ như vậy chứ…?

“Anh ra khỏi phòng tôi nhanh đi.”

“Anh sẽ không tổn thương em.” Cao Dương biết bây giờ có lẽ không thích hợp để nói chuyện, anh nói với cô một câu sau đó chỉnh lại quần áo rồi ra khỏi phòng.

Có quỷ mới tin anh, Mặc Linh trong lòng thầm nghĩ, tình hình càng ngày càng rối rắm khiến cô trở tay không kịp, phải nói rằng những chuyện liên quan đến anh ta, cô chưa bao giờ nắm được quyền kiểm soát. Mà ngay cả mục tiêu tránh xa nam chính của cô cũng bị anh làm cho sụp đổ, không tránh được cũng đành thế nhưng bây giờ cô cảm giác khoảng cách giữa anh và cô đang từ từ xích lại.

Mặc Linh chậm chạp đi vào phòng tắm, đứng trước gương, cô nhìn những vết hôn ở trên người khẽ nhíu mày, trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện vừa nãy khiến mặt cô đỏ như muốn nhỏ máu, thật sự rất xấu hổ a… Sau này cô phải hạn chế ở riêng cùng anh ta mới được.

Sau khi tắm xong, Mặc Linh chọn một bộ quần áo kín đáo mặc vào rồi xuống nhà dùng bữa. Vửa xuống phòng ăn đã thấy cảnh Đông Phương chu đáo hỏi han anh, trong lòng có chút khó chịu, cô ngồi xuống không lên tiếng chỉ yên lặnh ăn bữa sáng để trước mặt.

“Chị, ăn xong chị có định ra ngoài không?” Đông Phương đang ngồi cạnh Cao Dương đột nhiên lên tiếng hỏi, cánh tay như có như không quàng lấy tay anh.

“Không” Mặc Linh vẫn không ngẩng mặt lên, lạnh lùng đáp.

“Chị à…”

Cô ta làm bộ muốn nói lại thôi sau đó nhìn sang Cao Dương đang ngồi bên cạnh ý muốn anh ra mặt nói đỡ. Nhưng anh vẫn không nói một lời chỉ ngồi yên nhìn Mặc Linh.

“Có việc gì không?” Mặc Linh mặc dù muốn cho cô ta sắc mặt tốt cũng không được, ai kêu cô ta là nữ chính giả tạo, thu phục được hết nam chính rồi vẫn còn không buông tha ba, mẹ Mặc, nghĩ hết cách này cách khác khiến cho các nam chính bại hoại kia hủy đi công ty ba Mặc dày công dựng nên, ép họ đến đường cùng.

Mặc Linh chính là muốn xem cô ta còn muốn giở trò như thế nào để hại cô. Mưu kế thì cô không thiếu, quan trọng là cô không muốn mọi chuyện rắc rối mà thôi. Nếu cô ta mà động đến cô hay người nhà cô thì cô sẽ bắt cô ta trả lại gấp trăm lần…Đông Phương cô cứ chờ xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui