TG2 – CHƯƠNG 16:
Tịch Tu, nam, năm nay 22 tuổi, sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, vừa học vừa làm, tốt nghiệp đại học ở Đế Đô với thành tích xuất sắc nhất.
Theo thầy cô giáo, các bạn học và viện trưởng cô nhi viện đánh giá thì cậu là một thanh niên ưu tú, rất cố gắng nỗ lực tiến tới, nhiệt tình trong công việc.
Từ nhỏ cậu đã ở cô nhi viện, cậu không hề tự ti không có ý chí nghị lực, ngược lại dựa vào sự cố gắng của mình mà thi đậu trưởng học hàng đầu Hoa Quốc.
Mơ ước của cậu chính là thi đậu một trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt, sau đó giúp viện trưởng cô nhi viện giảm bớt gánh nặng.
Ước mơ đầu tiên của cậu đã thực hiện được, cậu đang nỗ lực thực hiện ước mơ thứ hai.
Kết quả số phận đùa chết người, cậu mới đi phỏng vấn xong trên đường về cứu một người thì lại dính kiếp nạn sinh tử.
Trùng hợp là công ty mà Tịch Tu đi phỏng vấn chính là tập đoàn Mục thị.
Sau khi giải cứu Tịch Tu, bọn lão Đỗ cũng đã điều tra rõ lý lịch của cậu.
Cuối cùng xác định Tịch Tu đúng là tên nhóc xui xẻo.
Lão Đỗ cảm thấy Boss giữ lại Tịch Tu là có hai lý do.
Một là vì lý lịch của cậu thật sự xuất sắc, là người có năng lực, hai là khiến cho Lâm Nhạc Dương khó chịu là việc mà Boss nhà ông ta thích làm nhất.
Nghĩ đến Lâm Nhạc Dương tìm người lại phát hiện Tịch Tu đi làm ở Mục thị, chắc chắn là sẽ tức trào gạch!
Lão Đỗ càng nghĩ càng cười thích thú: "Vậy chào mừng cậu đã gia nhập vào tập đoàn của chúng tôi, chờ sau khi vết thương lành thì cậu nhớ đến công ty báo danh nhé."
"Dạ, thật sự cám ơn chú nhiều lắm!"
Tịch Tu tạm biệt lão Đỗ, cậu gọi taxi về nhà.
Ngồi trên xe, bỗng dưng cậu thấy mình cũng không xui xẻo lắm, nếu Lâm Nhạc Dương không làm khùng làm điên thì sao cậu có thể trở thành trợ lý của Mục tổng được chứ?
Tuy rằng trợ lý của Mục tổng không chỉ có một người, nhưng cũng là chức vụ làm cho người ta phải thèm nhỏ dãi đó!
Trở lại phòng cho thuê, Tịch Tu nấu cơm lấp đầy bụng trước, sau đó mới uống thuốc.
Cảm xúc của cậu chưa ổn định lại, dù sao hôm nay cũng xảy ra quá nhiều việc, cũng quá kích thích.
Cậu chỉnh lặp lại một bài nhạc nhẹ để mình từ từ hòa hoãn lại rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng sau, cậu bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mổ hôi lạnh đầm đìa, liên tục thở gấp.
Cậu mơ một ác mộng rất đáng sợ, mơ thấy kiếp trước của cậu.
Thì ra cậu sống trong một quyển sách, là pháo hôi đoản mệnh trong quyển sách này.
Mà vai chính trong sách chính là người đàn ông tên Trần Cách mà cậu đã tốt bụng cứu giúp, và cái tên Lâm Nhạc Dương muốn giết chết cậu.
Trong giấc mơ, Tịch Tu biết được đường tình cảm của Trần Cách và Lâm Nhạc Dương, hai người đã ở bên nhau từ hồi cấp ba.
Nhà họ Lâm giàu có quyền quý nên dĩ nhiên không cho phép con trai mình là đồng tính, cho nên đã ném một tờ chi phiếu để Trần Cách cút đi.
Đương nhiên Trần Cách không chấp nhận, nhưng cùng lúc đó cha của Trần Cách bị bệnh nặng cần một số tiền lớn để làm phẫu thuật.
Sau khi bà Lâm biết thì lại đến tìm Trần Cách lần nữa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Trần Cách buộc phải chọn giữa tình yêu và người thân, cuối cùng hắn đau khổ chọn người nhà, theo yêu cầu của bà Lâm mỉa mai châm chọc Lâm Nhạc Dương một trận, nói thật ra người hắn thích chính là học sinh giỏi toàn trường, còn Lâm Nhạc Dương thì hắn chỉ quen chơi chơi thôi.
Từ đó về sau, Lâm Nhạc Dương hắc hóa, vừa hận Trần Cách thấu xương nhưng lại vừa yêu hắn như cũ, vậy nên đã bao dưỡng vô số thế thân có bề ngoài giống Trần Cách.
Nhiều năm sau đó, hai người gặp lại.
Trần Cách vẫn còn yêu Lâm Nhạc Dương nên trong lòng rất áy náy.
Mặc dù hắn có tiền cho cha mình làm phẫu thuật, nhưng cuối cùng cha hắn vẫn đi.
Hắn vô cùng đau lòng, vô cùng tuyệt vọng.
Mà Lâm Nhạc Dương lại vừa yêu vừa hận hắn cho nên đã giam cầm hắn, tra tấn hắn, làm tình với thế thân ở ngay trước mặt hắn, thậm chí còn dung túng cho thế thân làm tổn thương, sỉ nhục hắn.
Trần Cách vì sự áy náy nên vẫn luôn nhường nhịn, tùy ý gã muốn làm gì thì làm với mình.
Dù cho đau khổ muốn chết nhưng vẫn không chịu nói ra chuyện hắn đã nhận tờ chi phiếu của bà Lâm, vì cha bệnh nặng nên mới bất đắc dĩ bỏ di.
Trần Cách bị giam ở biệt thự, buồn bực không vui nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi chỗ này, cho đến một ngày hắn xem tin tức trên TV nghe được vụ liên hôn của Lâm Nhạc Dương với một tiểu thư lá ngọc cành vàng con nhà giàu nào đó.
Hắn bị đả kích, cực kỳ bi thương, thế nhưng lại kỳ tích trốn thoát ra được biệt thự.
Hắn có thể chấp nhận Lâm Nhạc Dương có người đàn ông khác, vì hắn biết Lâm Nhạc Dương yêu hắn, những thế thân đó đều có bề ngoài na ná giống hắn nên hắn vừa nhìn đã biết nguyên nhân tại sao.
Nhưng còn kết hôn lại thể hiện cho việc Lâm Nhạc Dương không còn của hắn nữa, mà hắn sẽ biến thành kẻ thứ ba người người đòi đánh.
Điều này làm cho Trần Cách không cách nào tiếp nhận được.
Trong lúc hoang mang mơ màng, suýt chút nữa hắn đã bị xe tông, cũng may nhờ Tịch Tu cứu hắn.
Lúc Tịch Tu thấy cảnh tượng trong mơ, trong lòng cậu không nhịn được cười nhạo, lòng tốt của cậu đúng là đem cho chó ăn mà.
Tra công cầm tù cậu ta, ngược đãi cậu ta, ngoại tình rồi còn kết hôn với người khác, tiện thụ lại vẫn yêu anh ta, rộng lòng thông cảm cho anh ta như cũ.
Chưa kể cứ dây dưa giãy giụa giữa việc 'anh không yêu tôi tôi cũng sẽ không thèm yêu anh nữa', cuối cùng lựa chọn tha thứ.
Đúng là tra công tiện thụ, thiên trường địa cửu!
Tịch Tu cảm thấy cái cảnh 'bà Lâm ném tờ chi phiếu' rất quen mắt, hình như cậu đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
Chẳng qua cậu nghĩ có thể do cậu xem quá nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, dù sao trong phim hay có mấy vai diễn như: Con nhà giàu thích cô gái bình dân kiên cường/ Lúc anh ta yêu đương, luôn xuất hiện một tờ chi phiếu, kiêu căng ngạo mạn ném cho cô gái/ Anh ta rời bỏ mẹ của con trai anh ta...
Yêu thì yêu đi, mắc gì phải đi tai họa người khác chứ?
Tịch Tu thầm hò hét trong lòng, cảm thấy cậu hết sức xui xẻo.
Sau khi bị Lâm Nhạc Dương hắc hóa ném xuống biển, suất diễn của Tịch Tu cũng kết thúc.
Cảnh trong mơ tiếp theo chỉ còn xuất hiện cốt truyện có cậu, lúc này cậu mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra sau khi cậu chết, xác của cậu trôi dạt vào bờ biển, trùng hợp bị Boss của tập đoàn Mục thị phát hiện rồi báo cảnh sát.
Thuận tiện tra xét thì phát hiện có liên quan đến Lâm Nhạc Dương.
Mục Kiếm cảm thấy hứng thú nên tìm hiểu nguồn gốc, truy ra một đống việc có dính dáng với nhau.
Không chỉ làm cho Lâm Nhạc Dương bị tổn thất nặng nề mà còn khiến cho nhà họ Lâm vô cùng bất mãn, cùng lúc đó phát hiện ra một bí mật long trời lở đất, chính là Lâm Nhạc Dương căn bản không phải con trai của bà Lâm.
Con trai thật sự của bà Lâm hóa ra là cậu – Tịch Tu.
Tịch Tu là bị chuyện này hù cho tỉnh dậy.
Cậu không ngờ cậu lại có quan hệ với một gia đình quyền quý giàu có thế này, cũng không ngờ Lâm Nhạc Dương là người tráo đổi thân phận với cậu.
Bỗng nhiên biết được bí mật khủng, Tịch Tu bàng hoàng ôm đầu gối.
Cậu đã quen với cuộc sống trong cô nhi viện, quen với việc tự lực cánh sinh, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tự dưng cậu biến thành con nhà giàu.
Cậu muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lúc nằm ngủ lại thì lại không thể mơ thấy được nữa.
Tịch Tu hơi chán nản, nếu biết vậy thì cậu sẽ cố gắng nghẹn nỗi sợ hãi vào, chờ khi nào mơ hết hoàn bộ câu chuyện rồi lúc đó hớt ha hớt hải cũng không muộn mà!
Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu thấy lúc Mục Kiếm vạch trần tất cả sự thật xong, dáng vẻ Lâm Nhạc Dương như hồn xiêu phách lạc không thể tin nổi, đặc biệt là khi con trai ruột của nhà họ Lâm – cũng chính là cậu, bị Lâm Nhạc Dương hại chết.
Tịch Tu cảm thấy người nhà họ Lâm sẽ không buông bỏ cậu, dù sao sau đó bà Lâm như người điên nhào lên cào mặt Lâm Nhạc Dương mà cũng không thấy người nhà họ Lâm đứng ra ngăn cản.
Tịch Tu thật sự biết ơn Mục Kiếm từ tận đáy lòng, dù anh có mục đích gì thì cuối cùng cũng đã báo thù giúp cậu.
Kiếp trước nhờ anh phơi trần sự thật, kiếp này anh lại cứu cậu.
Tịch Tu cảm thấy cậu không có gì để báo đáp anh, cũng tự nhủ bản thân mình phải cố gắng trở thành trợ lý giỏi, giúp anh giải quyết mọi vấn đề, góp phần xây dựng tập đoàn Mục thị.
Còn về thân thế của cậu, Tịch Tu thấy hơi khó khăn, thật ra cậu rất muốn vạch trần nhưng không phải vì vinh hoa phú quý mà là vì chướng mắt bộ dáng Lâm Nhạc Dương giết người.
ỷ vào mình có tiền có quyền xem mạng người như cỏ rác, bộ anh ta tưởng anh ta là hoàng đế chắc?
Nếu một ngày nào đó biết được những gì anh ta có không phải của anh ta, tất cả danh lợi, địa vị đều mất đi, vậy chắc sẽ cực kỳ kích thích còn hơn kiếp trước nhỉ?
Tịch Tu thở dài, hai mắt sáng quắc phát ra ánh sáng chói mắt.
Lên nào, chơi chết cái tên giết người đó!
Trong lòng có kế hoạch, Tâm Trạng Tịch Tu vui vẻ hơn, điện thoại vang lên, là thông báo tin tức.
# Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án bắt cóc giết người #
Tịch Tu ồ lên, chắc chắn là do Mục Kiếm làm.
Quả nhiên, trong bản tin trần thuật toàn bộ nguyên nhân quá trình một cách hoàn mỹ, còn mosaic ảnh chụp của cậu, đặt cho cậu là thanh niên họ Tịch đáng thương thiện lương.
Dù sao cũng không ai thảm hại hơn Tịch Tu, tốt bụng giúp người mà còn bị đánh bầm dập, đã vậy còn bị kéo đi ném xuống biển.
- Mẹ nó, thiệt không vậy? Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị là ai chứ? Muốn quăng người ta xuống biển là quăng à? Có biết bây giờ là xã hội pháp trị không hả? Xã hội đen cũng chưa dám làm như anh ta đâu!
- Lầu trên, mặc dù xã hội đen đáng sợ thật nhưng ít ra người ta còn có tình nghĩa giang hồ, làm gì hở một chút là quăng ân nhân cứu mạng người yêu mình xuống biển được.
- Chậc chậc chậc, sống lâu đúng là cái gì cũng thấy, người tốt bụng kia thảm thật đó! Xem đi, mai mốt ai dám cứu người nữa chứ?
...
Cùng với tin tức ngày càng nóng, cổ phiếu của Lâm thị ngày càng trượt.
Lâm Nhạc Dương tức hộc máu, khẳng định chuyện này do Mục Kiếm làm, gã vội vàng kêu phòng PR Marketing đăng bài làm sáng tỏ mọi chuyện, tỏ vẻ tất cả đều là phỉ báng, gã không có bắt cóc bất kỳ ai, tất cả tin đồn đều sai sự thật.
Mà bên cục cảnh sát có lời chứng của lão Đỗ, lời chứng của Tịch Tu, cho dù hai tên áo đen ôm hết mọi chuyện vào mình thì cục cảnh sát vẫn nhắc tên Lâm Nhạc Dương.
Nhưng luật sư của nhà họ Lâm cũng không phải ăn chay, đen cũng có thể đổi thành trắng.
Hai bên bắt đầu giằng co với nhau.
Tịch Tu biết chỉ thông qua chuyện này không đủ dể làm chết Lâm Nhạc Dương, nhà họ Lâm cũng không phải ăn chay.
Cho nên cậu vẫn bình tĩnh, không hề níu kéo chuyện này không buông, nói gì thì cậu vẫn còn đòn sát thủ cơ mà!
Bà Lâm xem tin tức mới biết con trai nhà mình làm chuyện đáng sợ như vậy, không chỉ chơi đàn ông mà thậm chí còn dám tùy tiện giết người.
Giết người thì thôi đi, đã vậy còn bị nhà họ Mục phát hiện, đúng là cái thứ không não.
Lâm Nhạc Dương bị cha Lâm mắng mấy tiếng đồng hồ trong thư phòng, Lâm thị vì để dẹp yên chuyện này, không biết đã mất bao nhiêu sức lực và mối quan hệ.
Sắc mặt Lâm Nhạc Dương u ám, ánh mắt ác độc, gã đảm bảo lần này là do không cẩn thận nên lật thuyền trong mương, chắc chắn sẽ không lặp lại.
Còn bên Mục Kiếm, gã nhất định sẽ báo thù.
Cha Lâm thật sự phiền lòng, phất tay đuổi gã ra ngoài.
Bởi vì gã mà Lâm thị đã chịu hao tổn không nhỏ, các cổ đông cực kỳ bất mãn, ông ta còn phải đi xoa dịu lửa giận của các cổ đông.
Rõ ràng người nhìn rất giỏi giang, cũng có năng lực, tại sao lại làm ra chuyện khiến cho người khác khó tin như thế chứ.
Xem ra, ông ta cần phải tính toán thêm mới được.
END CHƯƠNG 16..