Phương Điềm liếc mắt nhìn Quân Nghiên đang chột dạ, hừ nhẹ, cô không tin, với sự hiểu biết của cô với bạn mình, Tống Quân Nghiên như là Quan Thế m Bồ Tát chuyển thế, bạn học nào gặp khó khăn thì chắn chắn sẽ giúp đỡ người ta, thậm chí còn không tiếc tổn hại lợi ích của bản thân.
Với loại tính cách thánh mẫu bạch liên hoa này của Quân Nghiên, vừa rồi khi cô chủ nhiệm gọi tên cô giúp Tiêu Lăng Huyền, lại lộ ra biểu cảm không tình nguyện, tuy không biểu hiện rõ nhưng Phương Điềm ngồi ở phía dưới nhìn rất rõ ràng.
Nếu hai người đó không có gì, đánh chết cô cũng không tin!
Tinh thần hóng hớt của Phương Điềm đang cháy hừng hực, rất muốn Quân Nghiên nói cho mình biết mọi chuyện.
Nhưng không ngờ, một người lỗ tai mềm như Tống Quân Nghiên hôm nay lại ngậm chặt miệng, cạy thế nào cũng không ra được.
Khác thường như thế khiến Phương Điềm càng tin tưởng hai người chắc chắn đã có gì đó!
Học sinh trung học mỗi ngày buổi chiều tan học vào 4 -5 giờ, buổi tối có thể về nhà, cũng có thể ở lại trường tự học.
Lớp 12 việc học tập nặng hơn, các bạn học bình thường sẽ ở lại trường tự học đến 8 – 9 giờ tối rồi mới về nhà.
Nhưng hôm nay là thứ sáu, được tan học sớm, phần lớn học sinh sẽ về nhà thả lỏng một chút.
Vì thế, 3 giờ chiều tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh chạy ùa ra cổng trường như ong vỡ tổ.
Quân Nghiên cũng rất muốn giả vờ không biết gì cả, thu dọn sách vở rồi về nhà, khi Phương Điềm đang hỏi cô có muốn về chung hay không, cô vui mừng chuẩn bị nói được thì!
“Bạn học Tống Quân Nghiên, có thể phiền cậu ở lại một chút được không? Hôm nay có vài chỗ thầy giảng tôi không hiểu lắm.
”
Chỗ ngồi của Tiêu Lăng Huyền cách không xa chỗ của Quân Nghiên, chỉ cách một đường đi, Quân Nghiên quay đầu là có thể nhìn thấy Tiêu Lăng Huyền ở phía sau.
“À đúng rồi, suýt nữa quên mất, cậu còn phải ở lại giúp Tiêu Lăng Huyền học bù, vậy tớ không đợi cậu nữa nha! Tớ về nhà chơi game trước đây!”