“Hả… Tàn phế…” Quân Nghiên không ngờ Tiêu Lăng Huyền sẽ xuyên tạc ý của mình, cô vội vàng xua tay, “Không phải! Ý em không phải thế…”
“Em không cần nói nữa.”
Lần này đến lượt Tiêu Lăng Huyền đánh gãy lời Quân Nghiên, hắn xoay xe lăn lại, quay lưng về phía cô, thê lương nói, “Từ sau khi chân anh bị gãy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác.
Anh biết, bọn họ khinh thường một tên tàn phế như anh.
Hôm nay anh chỉ muốn xin lỗi em… Thôi, anh sẽ nhờ cô chủ nhiệm tìm một người khác giúp học bù, anh không muốn ép em.”
Nói xong, Tiêu Lăng Huyền di chuyển xe lăn, giả vờ như đang chuẩn bị rời khỏi phòng học.
“Chờ đã!” Quân Nghiên vội ngăn Tiêu Lăng Huyền lại, may hắn không tiện hành động, nếu không Quân Nghiên chắc chắn không thể ngăn hắn lại.
“Không phải như thế! Em chỉ là, chỉ là…” Quân Nghiên sợ Tiêu Lăng Huyền hiểu lầm, gấp đến mức mặt đỏ bừng.
“Không sao, anh hiểu, em không cần nói nữa.”
“Anh không hiểu! Không phải vì chân anh bị gãy… Em chỉ cảm thấy…”
Quân Nghiên ấp úng, tay rối rắm vân vê góc váy, nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.
“Anh biết, là vì chuyện ngày đó.
Thật ra cũng do anh, nhưng anh muốn xin lỗi em, em cũng không chấp nhận.
Vì chuyện đó mà thời gian này anh chưa có đêm nào ngủ ngon, vẫn luôn nằm mơ…”
Mày Tiêu Lăng Huyền nhíu lại, dáng vẻ vừa hổ thẹn vừa buồn rầu lập tức khiến Quân Nghiên đau lòng.
“Em biết em biết, em chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Thật ra ngày đó em cũng sai, anh đừng tự trách bản thân, em không có ý khinh thường anh.
Em sẽ giúp anh học bổ túc, anh đừng suy nghĩ lung tung.”
Quân Nghiên sợ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của Tiêu Lăng Huyền, liên tục tỏ vẻ tha thứ cho hắn, nhìn dáng vẻ buồn rầu của hắn, khúc mắc trong lòng cô đã sớm biến mất, còn chủ động muốn giúp Tiêu Lăng Huyền học bù.
“Em có thể tha thứ cho anh thật sự quá tốt rồi, em cũng không biết thời gian này anh bị dày vò nhiều thế nào đâu…” Tiêu Lăng Huyền lộ ra nụ cười cảm động.
Dáng vẻ yếu ớt chưa từng có của thiếu niên khiến Quân Nghiên càng đau lòng, cô chưa từng biết hắn còn có một mặt như thế, cô chỉ muốn cho hắn một cái ôm an ủi, nào còn nghĩ đến truy cứu chuyện gì.
Nhìn thiếu nữ bị vài câu giả vờ đáng thương của hắn liền bị lừa xoay vòng, dễ như trở bàn tay tha thứ cho mình, Tiêu Lăng Huyền cảm thấy Tống Quân Nghiên thật đúng là loại người ngốc bạch ngọt, còn là loại người ngốc nhất, đáng yêu nhất.