Nam Chính Mau Tới Đây


Nhậm Hạo Phàm vốn có thể từ bỏ Tống Quân Nghiên, sau đó quay sang theo đuổi Tống Mộc Thanh, nhưng hắn ta lại không bỏ được Tống Quân Nghiên dịu dàng thiện lương, vì thế đã bắt cá hai tay, bên ngoài là một đôi kim đồng ngọc nữ với cô chị, bên trong lại ngầm yêu đương với cô em.

Thực ra gia thế của Nhậm Hạo Phàm cũng không kém, nhà hắn ta cũng là hào môn thế gia có danh tiếng trong giới thượng lưu, nhưng mẹ hắn ta lại chỉ là tình nhân không có danh phận.

Ba Nhậm có tiếng phong lưu, con riêng cũng có rất nhiều, căn bản không thiếu một người là hắn ta, nếu muốn trổ hết tài năng để nổi bật giữa đám con riêng cũng không phải chuyện dễ.

Tình cảnh này cũng khiến Nhậm Hạo Phàm đã sớm quen với tình người nóng lạnh, cũng khiến hắn ta hiểu chỉ có tiền tài mới có tất cả, hắn ta không thể chỉ vì một người phụ nữ mà dễ dàng từ bỏ vinh hoa phú quý trong tương lai.

Thấy Tống Mộc Thanh đã bị mình mê hoặc đến quên lối về, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa để cô ta đính hôn với hắn ta là được.


Tuy ngoài miệng nói đồng ý với Tống Quân Nghiên không qua lại với Tống Mộc Thanh nữa, nhưng điều này không có nghĩa là hắn ta sẽ thật sự làm như thế.

Nhậm Hạo Phàm thích Quân Nghiên, nhưng vẫn chưa thích đến mức có thể vì cô mà từ bỏ tất cả.

Tiêu Lăng Huyền ở phía trên cầu thang lạnh mặt nhìn một màn này, khi nhìn thấy Nhậm Hạo Phàm hôn Quân nghiên, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên lệ khí, tên khốn kiếp kia dám dùng cái miệng dơ bẩn đó chạm vào cô!
Tiêu Lăng Huyền siết chặt tay vịn của xe lăn mới miễn cưỡng kìm nén lại xúc động muốn xé nát cái miệng thối tha kia.

Nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt Quân Nghiên như một cây kim chọc thẳng vào mắt Tiêu Lăng Huyền, hắn không biết trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì, vừa chua xót vừa đau đớn, cũng có chút rầu rĩ.

Hóa ra cô đã sớm có người trong lòng, cô thật sự không thích hắn.


Ngày đó Tống Quân Nghiên ghen khi thấy Tống Mộc Thanh và Nhậm Hạo Phàm thân thiết mà thôi, căn bản không phải như những gì hắn nghĩ, mà hắn lúc đó lại còn vội vàng mở miệng giải thích với cô!
Tiêu Lăng Huyền càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, hắn rất muốn xông lên tách hai người đang ôm nhau kia ra, nhưng bây giờ hắn đang ngồi xe lăn, dù muốn thế nào thì cũng không làm được.

Vì thế hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn hai người đó, tùy ý để sự ghen ghét trong đáy lòng trào ra.

Hai người ôm một lúc lâu rồi mới lưu luyến tách ra, Nhậm Hạo Phàm còn muốn cùng Quân Nghiên về nhà, nhưng cô còn phải giúp Tiêu Lăng Huyền học bù, hắn ta bất mãn nói vài câu rồi mới lưu luyến rời đi.

Sau khi hắn ta rời đi, Quân Nghiên quay người lên tầng, nhưng đúng lúc này cô nhìn thấy Tiêu Lăng Huyền đang ngồi xe lăn ở ngoài thang máy cạnh cầu thang.

Con ngươi đen nhánh trực tiếp nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác không đoán được hắn đang giận hay vui.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận