Nam Chính Mau Tới Đây


“Tiêu! Tiêu Lăng Huyền! Anh! Anh! ” Quân Nghiên nhìn thấy Tiêu Lăng Huyền, sợ đến mức nói lắp, nháy mắt tâm loạn như ma.

Hắn đã nhìn thấy hết?
Hắn sẽ nói chuyện này cho người khác?
Nỗi sợ duy nhất của Quân Nghiên bây giờ là bị Tống Mộc Thanh biết quan hệ giữa hai người, Nhậm Hạo Phàm đã bảo đảm sẽ không qua lại với chị nữa, cô không muốn vì chuyện này mà khiến chị không vui.

Cô tưởng chuyện này sẽ không có người thứ ba biết, nhưng không ngờ Tiêu Lăng Huyền lại xuất hiện ở chỗ này.

Dựa vào quan hệ giữa Tiêu Lăng Huyền và Tống Mộc Thanh, cho dù hắn không thích chị thì chắc chắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn chị phải chịu ấm ức, rất có khả năng hắn sẽ nói cho Tống Mộc Thanh.

Đầu óc cô loạn thành một nồi cháo, không kịp nghĩ ra lời giải thích cho những gì mà Tiêu Lăng Huyền vừa nhìn thấy, chỉ có thể hoảng hốt nhìn hắn, như một con chim đang chờ thẩm phán ra quyết định.


Lúc cô cho rằng Tiêu Lăng Huyền sẽ chất vấn mình vì sao lại ở bên Nhậm Hạo Phàm, vì sao lại giấu chị mình chuyện ở bên hắn ta, thậm chí là chuyện tài sản của Tống thị, thì hắn lại quay xe lăn rời đi không nói một lời.

Hắn không nói câu nào, một câu cũng không nói.

Tiêu Lăng Huyền có thái độ bình tĩnh như thế ngược lại khiến Quân Nghiên càng lo sợ hơn.

Hắn có ý gì?
Chán ghét cô đến mức đến một câu cũng không muốn nói với cô?
Hay là cảm thấy người không cùng đường khó có thể hợp tác, nên không muốn nói chuyện với cô?
Nhưng dù thế nào thì Tiêu Lăng Huyền vẫn rất có thể sẽ nói cho Tống Mộc Thanh.


Quân Nghiên vừa bất an vừa lo lắng.

Cô đi theo Tiêu Lăng Huyền về lớp học, muốn giải thích chuyện vừa rồi, nhưng hành động thân mật của cô với Nhậm Hạo Phàm chỉ cần có mắt là nhìn ra được, căn bản không còn đường để chối cãi.

Hai tay Quân Nghiên xoắn xuýt vào nhau, trong lòng vô cùng dày vò.

Tiêu Lăng Huyền giống như không cảm nhận được thiếu nữ phía sau đang rối rắm muốn nói lại thôi, hắn chỉ im lặng quay lại lớp học rồi thu dọn sách vở, có vẻ không định ở lại học bù như bình thường.

Quân Nghiên nhìn thấy hắn cho tất cả sách vở vào cặp chuẩn bị đi, sốt ruột nói, “Bây giờ anh muốn về nhà sao? Không cần học bù nữa?”
Động tác đang thu dọn của Tiêu Lăng Huyền dừng lại, nhưng mặt hắn vẫn trầm như nước, không đáp lại Quân Nghiên.

Cô cẩn thẩn quan sát thái độ của Tiêu Lăng Huyền, phát hiện một chuyện khiến cô rất muốn khóc, hình như hắn đang rất tức giận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận