Nam Chính Mau Tới Đây


Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Lăng Huyền tức đến mức muốn giết người.
Nhưng hắn lại không có tư cách ghen, hắn và Quân Nghiên có quan hệ gì mà có tư cách quản chuyện ai hôn cô?
Suy nghĩ trong lòng hỗn loạn, trên mặt Tiêu Lăng Huyền lại không lộ ra, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng hiếm thấy với Quân Nghiên.
Tuy hắn không phải loại người chăm chút đến vẻ bề ngoài, nhưng hắn cũng biết nữ sinh đều thích loại hình này, hắn không đến mức kém tên phượng hoàng nam Nhậm Hạo Phàm kia chứ?!
Nếu thật sự so sánh, dù gia thế hay nhân phẩm, thậm chí là cả học tập, Nhậm Hạo Phàm đến cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có!
Tiêu Lăng Huyền khinh thường Nhậm Hạo Phàm, hắn định dùng vẻ ngoài anh tuấn của mình đè bẹp đối phương!
Không thể không nói, gương mặt này của Tiêu Lăng Huyền có rất nhiều ưu điểm, ngũ quan thiếu niên vốn sắc bén, khi mỉm cười sẽ làm dịu đi tính công kích bên ngoài khiến hắn có vẻ càng tuấn mỹ vô song.
Sau đó Tiêu Lăng Huyền vừa lòng mà nhìn thấy Quân Nghiên ngơ ngác nhìn mình, mặt nhỏ hơi đỏ lên.

“Cảm...!Cảm ơn...” Quân Nghiên xấu hổ cảm ơn, thậm chí còn quên mất định truy hỏi Tiêu Lăng Huyền vì sao lại không nói chuyện đó ra.
“Không sao, dù sao em cũng đã giúp anh rất nhiều.” Tiêu Lăng Huyền có vẻ như chỉ là một người thấu tình đạt lý.
Quân Nghiên cuối cùng cũng buông lỏng, âm thầm cảm thấy may mắn khi Tiêu Lăng Huyền không nói chuyện này cho Tống Mộc Thanh.
“Nhưng...”
Tiêu Lăng Huyền lại mở miệng, biểu tình của Quân Nghiên lập tức có vẻ thấp thỏm.
“Trước đó anh nhìn thấy Nhậm Hạo Phàm và Tống Mộc Thanh ôm ấp ở sân thể dục...!Lúc đó hình như Nhậm Hạo Phàm cũng nói như vậy với Tống Mộc Thanh...!Nói cái gì mà tâm can bảo bối...!Cả đời chỉ yêu mình em gì đó...!Có thể là anh nghe nhầm rồi...”
Mặt Tống Quân Nghiên trắng bệch.
Cô cho rằng câu cuối cùng của Tiêu Lăng Huyền là đang an ủi mình, không hề nghi ngờ tính chân thật lời của hắn, dù sao thì chuyện của Nhậm Hạo Phàm và Tống Mộc Thanh không phải giả, hơn nữa với tính cách của hắn ta, nói những lời này với Tống Mộc Thanh cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Quân Nghiên cắn môi, tâm trạng vốn đã bình tĩnh nay lại bắt đầu nhấc lên gợn sóng.
Đúng vậy, Nhậm Hạo Phàm nói với cô như thế thì cũng có thể nói với chị, vậy rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả?
Hay là, những lời hắn nói với hai chị em cô đều là giả?
Đáy lòng Quân Nghiên bây giờ là một cuộn chỉ rối, nghĩ đến khả năng này, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô là người cảm tính, lại có khúc mắc với Nhậm Hạo Phàm, Tiêu Lăng Huyền chỉ là thuận miệng nói vài câu cô đã chui vào ngõ cụt, giống như đã tin vào tội danh của Nhậm Hạo Phàm.
Sao có thể đối xử với cô như thế? Chẳng lẽ những lời Nhậm Hạo Phàm nói đều là giả dối?
Quân Nghiên càng nghĩ càng đau lòng.
“Nghĩ thoáng chút đi, nếu là anh, có một người bạn gái như em thì sẽ hận không thể tuyên bố với toàn thế giới, làm gì có chuyện che che giấu giấu không dám công khai?”
Một kích xuyên tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận