Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Edit & Beta: Khả Duyên

Tại nơi thử vai xảy ra loại chuyện như thế này, nhóm nhân viên cũng không thể tự định đoạt được, nên chỉ có thể đi xin chỉ thị của quản lý. Ý tứ của quản lý rất đơn giản, đem trà sữa này đến bệnh viện bên cạnh kiểm tra một chút, có vấn đề gì hay không thì trong hai nữ diễn viên này, tất sẽ có một người rời đi.

Nam Ngôn đưa ly trà sữa qua, một nhân viên đổ trà sữa vào túi ni lông rồi bịt kín lại. Trên hành lang có không ít người đều vây lại đây xem.

Sắc mặt của Bùi Tuyết trắng bệch, trong mắt luân phiên ánh lên vẻ chột dạ cùng sốt ruột, nhưng cô vẫn tìm cách để biện hộ cho mình: "Loại chuyện này em sẽ không bao giờ làm, em không có quá đáng như vậy đâu, chị Ngôn Ngôn, có phải suy nghĩ của chị đi quá xa rồi không? Em sao có thể thêm gì vào ly trà sữa được? Chẳng lẽ em có thể biết trước chị cũng đến đây cho nên mang theo phụ gia để thêm vào trà sữa hay sao?"

"Chị Ngôn Ngôn nếu không thích em thì cũng thôi đi, sao chị lại có thể vu hãm em hại chị được chứ, chị không thấy bản thân quá đáng sao? Chị Ngôn Ngôn có phải đã quên em mười chín tuổi, sắp trở thành trẻ vị thành niên* rồi hay không?"

*có thể bị xử phạt theo quy định của pháp luật, bắt bỏ tù,..... mà không phải đơn giản cải tạo xong thả ra như đối với trẻ vị thành niên.

Nam Ngôn tò mò liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Loại sự tình có chỉ số thông minh thấp như thế này ngoại trừ cô thì còn có ai nghĩ ra được chứ? Hãm hại cô chẳng khác nào hạ thấp chỉ số thông minh của tôi cả."

"Hơn nữa, cô nên học lại tiểu học đi, cô cũng sắp hai mươi tuổi rồi, tính chung là hai mươi luôn đi. Vị thành niên như cô thật đúng là không biết nói sao."

Bùi Tuyết tức giận nghiến răng.

Bùi Tuyết mắt thấy nhân viên công tác đang cầm trà sữa chuẩn bị rời đi, nên cô giả vờ cầm lấy túi xách, lau lau mắt như đang khóc dữ dội lắm, chân dường như hướng về phía toilet mà đi.

Nam Ngôn thấy vậy cũng không ngăn cản. Một lát sau, cô cũng chậm rì rì đi theo.

Dưới lầu, nhân viên công tác cầm trà sữa đang bị Bùi Tuyết ngăn lại ở bãi đỗ xe tầng một. Bùi Tuyết đang cầm điện thoại di động cùng người kia nói cái gì đó.

Nhân viên công tác kia rõ ràng đã có biểu hiện dao động, đưa điện thoại của mình ra, cùng điện thoại của Bùi Tuyết đối diện nhau, hình như đang quét cái gì đó.

Nam Ngôn chờ bọn họ thực hiện giao dịch xong mới chậm rãi đi ra từ sau cây cột.

"Cô muốn đến bệnh viện cùng anh ta luôn sao?" Nam Ngôn nâng cằm lên, mỉm cười nhìn Bùi Tuyết đang thay đổi sắc mặt nhanh chóng. Nhân viên công tác đứng bên cạnh càng cảm thấy chột dạ và mất tự nhiên hơn, anh ta xấu hổ trừng mắt lườm Bùi Tuyết một cái.

"Cô ấy muốn đến đổi ly trà sữa này, nhưng tôi không đồng ý." Nhân viên công tác kia trợn mắt nói dối.

Anh ta vừa nhận được chuyển khoản 10000 tệ qua WeChat. Giao dịch này xảy ra ngay dưới mí mắt của cả ba người bọn họ.

Nhưng Nam Ngôn không vạch trần anh ta.

Nhân viên công tác nghiêm mặt mang theo trà sữa rời đi.

Còn Bùi Tuyết lúc này đang cảm thấy rất hoảng sợ.

Cô rõ ràng đã tính toán xong hết rồi, cô chỉ cần đưa cho người ta một ít tiền, thay đổi trà sữa bên trong, sau đó một chút dấu vết cũng sẽ không bị lưu lại! Đến lúc đó, người ầm ĩ nói dối chính là Nam Ngôn, mọi người sẽ có ấn tượng xấu đối với cô ta, còn cô thì không sao hết!

Nhưng tại sao Nam Ngôn lại đi theo tới đây chứ!

Bùi Tuyết biết, không thể nào để cho ly trà sữa kia bị kiểm tra được.

Cô gấp đến độ bật khóc nức nở.

"Chị Ngôn Ngôn, chị Ngôn Ngôn ơi em biết sai rồi, chị đừng bảo anh ta đi kiểm tra nữa được không! Chúng ta giải quyết chuyện này trong âm thầm nhé?!"

Bùi Tuyết khóc lóc nhào tới nắm lấy tay của Nam Ngôn.

Nam Ngôn nhẹ nhàng nhấc tay lên, tránh thoát bàn tay đang đưa ra của Bùi Tuyết.

"Tôi không dám tin sự hối lỗi của cô đâu."

"Bùi tiểu thư chẳng phải đã muốn hãm hại tôi ngay từ đầu rồi sao? Đừng có quên, chỉ vừa mới ngày thứ hai quen biết tôi, cô đã mua trà sữa cho tôi rồi."

Bùi Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, bụm mặt khóc.

"Thực xin lỗi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi mà, là do em còn nhỏ không hiểu chuyện, đầu óc nhất thời bị u mê nên mới có thể làm ra loại chuyện như vậy. Thực xin lỗi, em cầu xin chị hãy tha thứ cho em. Chị đừng để bọn họ kiểm tra có được hay không? Em là một diễn viên, chuyện này sẽ huỷ hoại em mất."

"Cầu xin chị đừng triệt đường sống của em mà."

"Không phải là tôi huỷ hoại cô, mà là cô tự huỷ hoại chính mình. Cô chỉ cần diễn thật tốt vai diễn của mình là được rồi, cô cũng có thua kém ai đâu chứ? Thế nhưng cô lại cố tình chọn đi sai đường, tự tay phá hỏng con đường của chính mình, bây giờ cô ở đây oán trách ai chứ?"

Nam Ngôn không quan tâm đến dáng vẻ khóc đến mức đỏ bừng cả mặt mũi của Bùi Tuyết.

Mềm lòng sao?

Bùi Tuyết luôn bám riết không tha tìm đủ mọi cách để hãm hại cô, Nam Ngôn không có thừa cơ bỏ đá xuống giếng, đó là sự khoan dung lớn nhất của cô rồi.

Tự bản thân đi lầm đường, thì hậu quả cũng do tự bản thân gánh vác.

Mơ tưởng muốn chuyển hết áp lực đến trên người cô sao?

Cô mới không chấp nhận đâu.

Thời gian thử vai cũng không sai biệt lắm, lúc Nam Ngôn trở lại, Bùi Tuyết đã rời đi rồi.

Cô ấy không có mặt mũi ở lại, nếu không, một khi có kết quả kiểm tra, chính cô ấy mới là người tự rước lấy nhục.

Bên ngoài náo loạn như vậy, nhưng những người ở bên trong lại không bị một chút ảnh hưởng nào. Chỉ biết là có một cô gái diện mạo ngọt ngào tự hại bản thân, giảm bớt đi một đối tượng cạnh tranh cho mọi người.

Nhưng những nữ diễn viên khác thử vai công chúa cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Nam Ngôn. Bởi vì cô quá cứng rắn.

Người như vậy sẽ không chịu ràng buộc bởi thứ gì cả, cực kì cố chấp, cũng cực kì khó đối phó.

Nam Ngôn không để ý đến vẻ đề phòng của các nữ diễn viên cùng đoàn khác. Cô một lần nữa về lại chỗ ngồi của mình, im lặng tiếp tục đọc kịch bản.

Một lọn tóc loà xoà phủ xuống thái dương của Nam Ngôn, che đi đuôi lông mày và khoé mắt của cô, tạo nên một bức tranh mềm mại và lắng đọng sau khi cô điềm tĩnh trở lại, khác hẳn với dáng vẻ vừa rồi khi cô xung đột với người khác.

Hiện tại bên trong đang đồng thời thử vai cho ba nhân vật nên các diễn viên đi vào rồi đi ra rất nhanh. Còn lại cuối cùng chính là những người muốn thử vai nhân vật công chúa.

Tổng cộng có mười bốn cô gái.

Theo thứ tự, Nam Ngôn xếp thứ sáu, trước cô còn có năm cô gái nữa.

Đến lượt Nam Ngôn, cô gõ cửa vào phòng.

"Xin chào các thầy cô, em tên là Nam Ngôn, số thứ tự là số 6, thử vai nhân vật Vân Hương công chúa ạ."

Nam Ngôn đứng ở giữa phòng, cúi đầu chào những người đang ngồi trên hàng ghế đối diện.

Hàng ghế có năm người ngồi, chính giữa là đạo diễn, ông vẫn còn tương đối có tinh thần, nhưng bốn người còn lại thì đều đã chán nản ngáp ngắn ngáp dài.

Ngồi cả một buổi sáng, xem từng người một diễn, hết người này đến người khác, bọn họ đã sớm khó chịu lắm rồi.

"Cô diễn đoạn công chúa Vân Hương tặng hoa cho người trong lòng của nàng ấy đi, diễn trong vòng ba phút." Đạo diễn chỉ sẵn một đoạn trong kịch bản cho cô.

Nam Ngôn bắt đầu nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của Vân Hương công chúa trong kịch bản.

Người tình của công chúa Vân Hương là một danh tướng của Sở quốc. Khi còn là một tiểu cô nương, nàng đã từng muốn gả cho hắn. Chỉ tiếc là vị Tướng quân này đã chết trận nơi sa trường, Sở quốc bị công phá, Vân Hương công chúa vì không muốn bản thân bị bắt trở thành con tin cho quân địch, nên đã tự vẫn ngay bên trong đại điện của mình.

Nam Ngôn chuẩn bị tư thế cho thật tốt, sắc mặt của cô ngay lập tức dịu lại, đuôi lông mày ẩn chứa vẻ ngại ngùng của thiếu nữ.

Nàng chắp hai tay sau lưng, chiếc áo choàng vốn không hề tồn tại đang che đi động tác nhỏ của nàng.

"Năm ngoái khi Tướng quân đến đây, đã hứa sau này sẽ mang cho ta một đoá hoa, vậy mà sao bây giờ Tướng quân lại tay không mà đến chứ?"

Nam Ngôn hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào vị Tướng quân trong không khí do chính nàng tự vẽ ra, tất cả niềm vui sướng của nàng đều tụ lại ở đáy mắt.

Bốn người ngồi bên cạnh đạo diễn ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại. Ban đầu vốn chỉ tuỳ tiện liếc mắt một cái, nhưng bọn họ dần dần cũng bị Nam Ngôn kéo vào cảnh tượng do cô tạo ra.

Nam Ngôn nghiêng đầu, giống như đang ghé tai lắng nghe gì đó, nàng điểm mũi chân một cái, hơi hơi vểnh môi hờn dỗi: "Tướng quân nói chuyện không giữ lời ~"

Tiểu cô nương làm nũng, làm cho người ta ngăn không được sự ôn nhu đối với nàng.

"Nhìn này, đây là cái gì?" Nam Ngôn tươi cười rạng rỡ, giơ đoá hoa đang cầm trên tay như đang dâng hiến bảo vật, hai mắt nàng toả sáng lấp lánh, chói mắt đến mức làm cho người ta say mê. Nàng quơ quơ tay trước mặt đối phương, như một đứa nhỏ đang đắc ý, "Tướng quân không nhớ rõ, nhưng ta nhớ! Tướng quân không tặng hoa cho ta, ta tặng cho Tướng quân thì có khác gì đâu chứ!"

Màn biểu diễn ngắn ngủi đã kết thúc, Nam Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng im chờ đợi kết quả của cô.

Năm người đối diện bắt đầu quay trái quay phải bàn luận với nhau.

"Rất tốt, rất có cảm giác của thiếu nữ. Cực kì thuần khiết và tự nhiên."

"Xử lý cũng không tồi, đứa nhỏ này so với mấy người lúc trước rõ ràng là tốt hơn nhiều, rất thú vị."

"Quả nhiên rất ổn, nhưng mà cô ấy nắm bắt thời gian chưa được tốt lắm......" Trong đó, có một người nhìn xuống bản ghi chép trong tay rồi hỏi Nam Ngôn, "Trước đây cô đã diễn qua những vai diễn nào rồi?"

Nam Ngôn đáp: "Vai một nữ sinh trong phim «Ngọt ngào», và vai Nghênh Phong Liễu trong «Gió nổi đêm Trường An» ạ".

Cả năm người đều sửng sốt, nhất là người đã đặt câu hỏi kia.

"Nữ sinh..... Chắc là vai diễn quần chúng đúng chứ?" Ông ấy không biết nên nói gì, "«Gió nổi đêm Trường An» thì tôi có nghe qua, là của Văn đạo diễn, nam chính là Thẩm Quân Cố phải không? Vậy cô là nhân vật nữ thứ mấy?"

Nam Ngôn nghiêm túc đếm ngón tay, sau đó rất thành thật khai báo: "Nữ thứ chín ạ."

"...."

Cả năm người đều im lặng.

Nữ thứ chín?

Nam Ngôn thì vẫn rất bình tĩnh.

Năm người đưa mắt nhìn nhau. Như vậy, xem ra cô gái này chỉ là một diễn viên nghiệp dư. Không có kinh nghiệm diễn xuất chính quy, nhưng lại có thể bằng vào năng lực của bản thân mà diễn ra được cái hồn của nhân vật chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, đúng là rất hiếm có!

Năm người trao đổi ánh mắt cho nhau, cùng thấy được sự khẳng định từ đối phương.

"Cô là người của công ty giải trí Mãn Thành, vậy người đại diện của cô là ai?"

Đạo diễn lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, nhìn tư liệu của Nam Ngôn rồi hỏi cô.

"Là chị Tưởng Tố ạ."

Đạo diễn đăm chiêu, ghi thêm hai nét trên thông tin của Nam Ngôn.

"Được rồi, kết quả sẽ được thông báo cho công ty của cô sau, kết quả như thế nào thì người đại diện của cô sẽ báo cho cô biết nhé."

Nam Ngôn cúi gập người xuống: "Cảm ơn đạo diễn."

Nam Ngôn xoay người lấy túi xách và kịch bản của mình lên, mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa đang có người giơ tay lên chuẩn bị gõ.

Nam Ngôn suýt chút nữa đã đụng phải người ta rồi, may là cô phản ứng mau lẹ, nhanh chóng lùi lại hai bước.

"Nam Ngôn?!"

Người đứng ngoài cửa hoàn toàn kinh ngạc đến mức cánh tay đang đưa lên cũng quên mất phải hạ xuống.

Nam Ngôn nhìn thấy người vừa đến, đau khổ nhắm chặt hai mắt lại.

Cô không biết Tô Tà sẽ xuất hiện ở đoàn phim này đấy!

Phía sau Tô Tà là Tần Di Nhiên đang ôm túi đồ của hắn. Cô gái chỉ buộc một mái tóc đuôi ngựa đơn giản trông rất trong sáng và dịu ngoan. Khi cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngôn, khuôn mặt của cô ta trong nháy mắt đã thi triển tuyệt chiêu "Biến hoá sắc mặt chi thuật" rất đặc sắc.

Nam Ngôn lười chẳng thèm để ý, cô đi về phía trước một bước, Tô Tà nhanh chóng lui về phía sau, nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho cô đi.

"Khoan đã, cô đến đây để thử vai sao? Sao tôi lại không biết chứ?"

Tô Tà phản ứng lại.

"Cô muốn thử vai Vân Hương công chúa sao? Buổi thử vai diễn ra như thế nào rồi? Ai đã giới thiệu cô đến đây vậy?"

Nam Ngôn nở một nụ cười dịu dàng chuyên nghiệp đầy giả tạo: "Hình như việc này không có liên quan gì đến anh cả. Tô tiên sinh, anh chẳng phải là sống trên biển, việc gì phải quản nhiều như vậy*."

*ý chỉ người lo chuyện bao đồng.

Cô nhẹ nhàng nỉ non cứ như bọn họ là bạn bè thân mật lắm vậy, nhưng lời nói đầy vẻ châm chọc của cô lại làm cho Tô Tà cảm thấy rất xấu hổ.

Hắn có vẻ quản hơi nhiều quá thì phải.

Tô Tà ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Tôi chỉ là...... hơi ngạc nhiên thôi..."

Hắn biết rất rõ các nhân vật trong đoàn phim này. Hôm nay là buổi thử vai cho năm diễn viên phụ, hình tượng phù hợp nhất với cô chính là công chúa Vân Hương. Nhưng Vân Hương công chúa là nhân vật nữ đứng đầu trong số các nhân vật ngày hôm nay, làm sao mà Nam Ngôn có thể lấy được vai diễn này?

Lúc trước cô chỉ là diễn chung với một nhóm người, chỉ là một diễn viên quần chúng nho nhỏ mà thôi, cô có thật sự biết diễn một nhân vật phụ được đặt tên trong phim là như thế nào sao?

Hơn nữa, Nam Ngôn đi thử vai nhưng lại không có một chút tiếng vang nào, Tô Tà nghĩ có lẽ Nam Ngôn đã rớt vai rồi.

Trong quá khứ, cũng bởi vì hắn nên Nam Ngôn đã phải chịu bất công rất nhiều lần, Tô Tà vì thế nên luôn cảm thấy áy náy với cô.

"Nam Ngôn, tôi cũng tham gia đoàn phim này." Tô Tà nói, "Kỹ năng diễn xuất của cô thật ra tôi thấy rất tốt, tôi sẽ nói với đạo diễn giữ lại cô, cho dù không diễn vai Vân Hương công chúa thì cũng còn có các vai khác. Lúc khai máy tôi cũng có thể chỉ giáo cô nhiều hơn." Tô Tà cực kì thành khẩn nhìn cô.

Nam Ngôn khách khí trả lời: "Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết đâu."

Cô cũng không thèm nhìn bộ dáng yếu ớt như sắp khóc của Tần Di Nhiên, chiếc giày cao gót của cô nện từng bước rất có tiết tấu trên sàn nhà, Nam Ngôn bước đi thẳng một đường không quay đầu lại.

Tô Tà ở cửa trầm mặc một lát, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

"Thực xin lỗi, tôi tới trễ."

Hắn nhìn thấy năm người trong phòng đang không ngừng xem xét một phần tư liệu của ai đó, Tô Tà do dự một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Tôi vừa gặp một người quen. Cô ấy là người mới, tuy kỹ năng diễn xuất của cô ấy chưa được tốt lắm nhưng rất có linh khí. Nếu trong đoàn phim còn vai diễn có lời thoại nào thì có thể để cho cô ấy thử xem một chút có được hay không?"

Đạo diễn tưởng là người nào đó không thành công trúng tuyển, ông cũng rất rộng lượng đối với dàn diễn viên chính của đoàn phim, nên ngay lập tức vung tay lên: "Một nhân vật quần chúng nào đó thì tuỳ cậu quyết định."

"Tên gọi của người đó là gì?" Một người khác cất tiếng hỏi.

"Là Nam Ngôn."

Khi Tô Tà thốt ra tên của Nam Ngôn, cả căn phòng ngay lập tức trở nên yên lặng.

Qua một lúc lâu, đạo diễn mới kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Nam Ngôn sao?"

"Diễn xuất không tốt, cậu đang nói tới ai vậy?" Đạo diễn hoang mang, "Nam Ngôn mà diễn không tốt sao? Cũng không kém bao nhiêu so với cậu đâu."

"Hơn nữa, vai diễn của cô ấy đã định rồi."

Tô Tà chợt ngẩn ra: "Là Vân Hương công chúa sao?!"

"Không phải Vân Hương công chúa." Đạo diễn lắc đầu, "Là Vân Tranh công chúa."

Đạo diễn trêu ghẹo một câu: "Tiểu tử cậu nên cảnh giác một chút, kỹ thuật diễn của tiểu cô nương người ta rất sắc bén và có linh khí. Đừng để đến lúc đó cậu lại bị lu mờ bởi người ta đó nha."

Tô Tà hoàn toàn ngây người, theo sau là một loại cảm giác hổ thẹn sâu sắc kéo đến, triệt để đem hắn vây lại.

Vân Tranh công chúa, giai đoạn đầu vừa mới mất nước, đến sau này, nàng nữ phẫn nam trang dẫn dắt tàn quân của nước mình đánh ra một mảnh thiên hạ, là một nhân vật lợi hại có địa vị gần như ngang hàng với nam chính.

Đây là nhân vật nữ thứ ba của bộ phim, là người trong lòng mà nhân vật do Tô Tà đảm nhiệm luôn luôn cầu mà không được.

[3400 words | Đã beta]

16/8/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui