Nam Chính Ngược Văn Đều Bị Tôi Hành Hạ


Editor+Design: Yomost Blueberry
Beta: Milo Hahaha
Translator: Yakult Wahaha
_________________________________
Chương 2: Em đây là cố ý làm anh ghen sao?
Cuối cùng Lục An vẫn dừng chân lại.

Nam Gia Ngư ung dung bỏ hai tay vào trong túi áo, từ tốn bước ra ngoài.

Bây giờ, chỉ cần ngồi chờ Lục An tự mình liên lạc với cô là được.

Đây gọi là tiên liêu giả tiện*, trong tiểu thuyết gốc bởi vì nữ chính được thiết lập quá mức chủ động, dẫn đến Lục An có cơ hội trêu ngươi cô ấy.

*Tiên liêu giả tiện (先撩者贱): Bắt nguồn từ từ lóng Quảng Đông, cả câu là "Tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán" (先撩者贱, 打死无怨), nghĩa là đầu têu trêu chọc người ta trước, thì bị đánh chết cũng không oan=> Ý ở đây chỉ người chủ động bắt đầu một mối quan hệ.

Chỉ đến lúc hắn bất ngờ phát hiện ra hai con thuyền mình đang đạp dưới chân bỗng dưng có một con thay đổi hướng đi mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Khi không thể cứu vãn được nữa, bắt buộc hắn phải ra sức níu kéo lại.

Đến cuối cùng, hắn sẽ tự chủ động hiến thân mình cho cô để cô kiếm điểm hạnh phúc thôi.

Muahahaha.

Về phần hiến thận? Một nhà ba người họ thiệt là ảo ma Canada quá đi! Đừng nói đến thận, một cọng tóc chị đây cũng không cho!
Xu cà na sao, trong lúc đang định rẽ vào hướng khác đi thì có một bóng người bất thình lình xông tới, lập tức đụng thẳng vào trong lồng ngực Nam Gia Ngư.

Theo quán tính cô lùi về phía sau hai bước rồi dừng lại, cứ ngỡ bản thân bị con gấu nhỏ này hất tung thẳng lên trời rồi.

Nam Gia Ngư nhịn không được mà xoa ngực, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt, bắt gặp chàng trai này có ngũ quan vô cùng tinh xảo, tựa như mấy nam thần trong truyện tranh bước ra ấy.

Có điều thiếu niên xinh đẹp lúc này biểu cảm trông kinh hãi tột độ, anh hít từng ngụm từng ngụm khí, thở phì phò, vầng trán trắng ngần lấm tấm mồ hôi, trong tay nắm chặt một túi thuốc.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến vài âm thanh.

"Thằng nhóc chết tiệt kia, mày đứng lại đó cho tao!"
Nam Gia Ngư thấy đáy mắt của anh ta trở nên hoảng loạn, cô có lòng tốt nên chỉ vào cánh cửa bí mật bên cạnh: "Nơi đó là hẻm thông dùng cho lúc khẩn cấp, đi mau lên."
Thiếu niên do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người hướng về phía phía con hẻm nhỏ mà chạy.

Vài phút sau, bốn năm tên đàn ông đuổi theo tới đây, bọn họ nhìn Nam Gia Ngư đang giả điên đóng vai người ngây thơ vô (số) tội, khoa tay múa chân hỏi: "Cô có nhìn thấy một thằng nhóc dơ bẩn nào đó, trong tay cầm túi thuốc, cao chừng này không?"

Nam Gia Ngư chớp chớp mắt: "Tôi không thấy."
Cô không thấy một thằng nhóc dơ bẩn nào cả, chỉ có thấy qua một chàng trai xinh đẹp mà thôi.

Thế nên, cô không hề nói sai nha.

Mấy tên đó có chút tức giận, thế nhưng cũng không dừng lại lâu, lập tức đi nơi khác chia nhau tìm người.

Nam Gia Ngư không để tâm tới chuyện vừa rồi, chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, hưởng thụ cơn gió lạnh phà tới làm cô hắt xì một cái, xoa xoa mũi một chút rồi xoay người đi lên xe trở về trường học.

Không ngờ cơ thể này yếu đuối như vậy, vừa mới trở lại ký túc xá, đến tối liền phát sốt.

Không gian mờ mờ ảo ảo, cảm giác như có ai ở bên tai khóc thút thít, kể đủ loại ủy khuất, Nam Gia Ngư không biết đây có phải chút tàn niệm của nữ chính trong nguyên tác lưu lại hay không.

Cô nhắm mắt lại, hơi bực bội: "Khóc cái beep! Nếu tên đàn ông kia đã không cần cô thì dù nước mắt cô có nhiều như biển Thái Bình Dương cũng vô dụng thôi!"
Bạn cùng phòng xung quanh vẻ mặt cực kì khiếp sợ, có điều tiếng khóc vang vẳng đó cũng chậm từ từ biến mất, Nam Gia Ngư hài lòng rồi khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Toàn thân cô đổ đầy mồ hôi, lúc tỉnh lại lần nữa mới cảm thấy tốt hơn một chút, thế nhưng đầu vẫn còn choáng váng.

Bạn cùng phòng ai nấy cũng ra ngoài đi học, cô quay người bước vào nhà vệ sinh tắm nước nóng, sau đó uống thêm nước ấm, lúc này mới cảm giác khỏe hẳn.

Tính kiên nhẫn của Lục An quả nhiên là còn mỗi cái nịt, điện thoại cô hiện lên mười mấy cái thông báo, đều là hắn gửi đến.

Còn có nhiều cuộc gọi nhỡ khác nữa.

Thay vì đi xem kỹ từng tin nhắn hắn ta gửi đến, Nam Gia Ngư lại mở APP thế giới tiểu thuyết ra xem số liệu.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên watt.pad: @xiaoyaoteam.)
Tiến độ của giá trị hạnh phúc là 27/1000000, nhân vật Lục An +10, dành cho nhân vật Quân Hữu Tửu...!+1?
Lục An tăng điểm là bởi vì mười mấy cái thông báo mà hắn gửi đi ngày hôm nay, Nam Gia Ngư không hề trả lời một tin nào, xem như ngược hắn nhẹ nhàng một chút.

Nam Nhược Dao và cha mẹ Nam tăng điểm, lí do rất có thể là vì quả thận mà bọn họ nhìn trúng đã chạy mất dép, hoàn toàn hợp lí.

Tuy nhân vật Quân Hữu Tửu này chỉ tăng đúng 1 điểm nhưng lại khiến cho lông mày Nam Gia Ngư khẽ giương lên.

"Người này là ai?"
Cô chắc chắn bản thân nhớ rõ bốn vị nam chính trong quyển ngược văn, điều này giúp cho cô dễ dàng đi theo nội dung cốt truyện hơn rất nhiều, tư liệu mà APP thế giới tiểu thuyết cung cấp vô cùng tỉ mỉ, chung quy đều là xoay quanh bốn cái người não tàn kia.

Kệ mẹ đi, chắc là người qua đường thôi.


Nam Gia Ngư lúc này mới click mở từng cái thông báo của Lục An, phía trên đa phần đều là lời giải thích cùng với vô vàn thâm tình tha thiết, cái gì mà hắn chỉ xem Nam Nhược Dao như em gái, đều là cùng nhau lớn lên từ thuở bé, làm sao không nảy sinh tình nghĩa cho được.

Trên thực tế, sự lưỡng lự của Lục An chính là minh chứng rõ ràng nhất cho lòng tham mà hắn luôn che giấu.

Một bên là chị gái xinh đẹp si tình, một bên là em gái xinh xắn đáng yêu, đây là muốn có cả chị lẫn em chứ cái vẹo gì nữa.

Dựa theo mạch truyện của nguyên tác, chị gái sẽ nguyện ý hiến thận cho em gái, sau đó cùng Lục An ở bên nhau, tuy rằng cả hai đã chính thức xác định mối quan hệ nhưng Lục An và cô em lại luôn thương nhớ nhau không nguôi, trực tiếp đội cho cô chị một cái nón xanh mơn mởn.

Và thế là giá trị ngược không ngừng tăng lên.

Nam Gia Ngư cười lạnh một tiếng, tin nhắn của Lục An tiếp tục bị ngâm nước nóng, cô mở máy tính ra, nhấn vào phần mềm X chỉnh sửa ảnh.

Bức ảnh sau khi đã qua tay cô được đem chia sẻ cho Nam Nhược Dao.

Chỉ trong chốc lát, tin nhắn đã được Nam Nhược Dao phản hồi.

[Nam Nhược Dao: Em không tin! Anh Lục chưa bao giờ nói qua về việc thận của ảnh ấy phù hợp với em cả!]
[Nam Gia Ngư: Tôi cũng không biết, cô có thể đi hỏi thẳng Lục An.

Có lẽ là anh ta sợ đau, dù sao cũng chỉ là cắt đi một quả thận, đâu có đi bứt sạch tóc anh ta đâu.]
Nam Nhược Dao không trả lời.

Nam Gia Ngư có thể tưởng tượng được mặt Nam Nhược Dao vặn vẹo ra sao, bởi vì Nam Nhược Dao khẳng định sẽ không dám đi hỏi thẳng Lục An.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Đột nhiên Nam Gia Ngư cảm thấy cực kì đói bụng, thế nên cô đã đặt một hộp cơm và một túi thuốc trị cảm.

Tuy rằng vừa tới nơi này không lâu, Nam Gia Ngư biết quan hệ của nguyên chủ với bạn cùng phòng chẳng tốt lành gì.

Trước kia trong mắt người ngoài cô ấy không khác gì một đứa ngu muội chỉ biết chìm đắm trong tình yêu, lúc nào cũng tôn sùng đối phương, vì lẽ đó mà mọi người xung quanh có hơi xem thường cô ấy.

Cho nên dù cô có bị bệnh, bạn cùng phòng cũng không thèm quan tâm, ngay cả thuốc cảm cũng không ai mua giúp.

Yếu ghê!
Nằm chơi một hồi thì cơm hộp cũng được giao đến, nhân viên giao hàng không được vào ký túc xá nữ nên cô đành phải đi xuống dưới lầu lấy.


Nam Gia Ngư có chút không tình nguyện mà mặc áo khoác lông cùng đôi ủng đi tuyết, đến phía cổng ký túc xá, thời điểm nhận cơm hộp, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của em trai giao cơm đang đeo khẩu trang, không hiểu sao thấy hơi quen mắt.

Cô chớp mắt hỏi: "Có phải chị đã gặp qua cậu ở đâu đó rồi đúng không?"
Em trai giao cơm giật mình một chút, vừa định mở miệng trả lời liền bị một âm thanh khác bên tai cắt ngang.

"Gia Ngư, tại sao em không chịu trả lời tin nhắn của anh?" Đáy mắt Lục An hiện rõ quầng thâm, hiển nhiên hắn đêm qua ngủ không được ngon.

Nói thế nào nhỉ, hiểu đơn giản là Lục An muốn bắt cá hai tay nhưng kết quả lại để một con bỏ chạy khiến hắn sốt ruột đến phát cáu.

Trên màn hình giao diện APP không ngừng +1, đây chính là minh chứng rõ nhất.

Nam Gia Ngư ho khan vài tiếng, uể oải nói: "Tôi không nhìn thấy."
Vẻ mặt Lục An lo lắng: "Gia Ngư, em bị bệnh sao? Uống thuốc đầy đủ chưa?"
"Vừa mới mua." Nam Gia Ngư lắc nhẹ túi thuốc mới nhận được, đột nhiên ánh sáng chợt lóe lên, xoay người lại nhìn em trai giao cơm đang chuẩn bị rời đi nói: "Tiểu soái ca, lúc trước chúng ta đã gặp qua nhau ở bệnh viện đúng không?"
Em trai giao cơm đang đi bỗng chốc dừng lại.

Lục An ở bên cạnh tức giận đến sôi máu, hắn nhíu mày: "Gia Ngư, em đây là có ý gì? Cố ý đùa giỡn đứa con trai khác để làm anh ghen sao?"
"Tôi không có rảnh làm trò đó đâu." Vốn dĩ Nam Gia Ngư lớn lên so với Nam Nhược Dao xinh đẹp hơn rất nhiều, thế nhưng nghĩ đến cô gái bởi vì bệnh nặng khiến cho khuôn mặt trở nên tái nhợt, mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ vô tội trông càng thêm nhu nhược đáng yêu.

Lục An thoáng ngẩn người, trong lòng mềm nhũn.

Nam Gia Ngư lại xua tay nói: "Cơm hộp muốn nguội rồi, tôi lên lầu đây."
Vì là ký túc xá nữ nên nam sinh không được phép bước vào, Lục An hiển nhiên không thể đi lên, cuối cùng hắn đành phải hướng về phía bóng lưng Nam Gia Ngư kêu: "Gia Ngư, chốc nữa nhớ đợi điện thoại của anh đấy!"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía em trai giao cơm đang yên lặng rời đi, trong lòng càng hạ quyết tâm, vừa rồi khẳng định Nam Gia Ngư là cố ý nói như vậy để làm hắn tức giận.

(Ông hoàng tự luyến, kẻ huỷ diệt EQ)
Nam Gia Ngư chắc chắn vẫn còn để ý đến hắn.

Thế nhưng hắn lại không biết, ngay khi hắn vừa rời khỏi đó, em trai giao cơm khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Lục An rời đi, dáng vẻ suy tư.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên watt.pad: @xiaoyaoteam.)
Nam Gia Ngư cũng đã lên lầu trở về phòng, cô một bên ăn cơm hộp, một bên kiểm tra số liệu được phân tích trong di động, nhìn con số không ngừng tăng thêm một, oán trách một tiếng.

"Không ngờ cái tên Lục An kia lại keo kiệt như thế, điểm tăng như rùa bò vậy.

Ơ, khoan đã?"
Nam Gia Ngư đột nhiên phát hiện cái tên Quân Hữu Tửu lại một lần nữa xuất hiện, phía sau còn cộng thêm 1.

Tuy rằng bên trong lúc này còn xuất hiện số liệu của nhiều cái tên khác, ví dụ như Nam Nhược Dao +5, thế nhưng mấy cái này đều nằm sẵn trong dự đoán của Nam Gia Ngư nên cô không mấy bất ngờ.

"Chẳng lẽ là em trai giao cơm hồi nãy?" Cô nhớ ra rồi, đối phương chắc chắn chính là thiếu niên trước đó đã chạm mặt cô ở bệnh viện.

Thiếu niên ngũ quan xinh đẹp, dáng vẻ chật vật nhếch nhác, lại vất vả cực nhọc đi giao cơm hộp kiếm tiền.

"Ôi, quả thật là một đứa trẻ đáng thương!"
Nam Gia Ngư lắc đầu, sau đó chuyên tâm ăn cơm hộp, ăn xong lại ngoan ngoãn đem thuốc trị cảm uống hết.


Làm thuê cho người khác không thể ngã bệnh, ngã bệnh thì chỉ có nước ăn cám rồi nằm mơ tưởng về việc kiếm điểm thôi.

Ngay lúc này, điện thoại đổ chuông, là Lục An gọi tới, Nam Gia Ngư làm cho cổ họng hơi khàn đặc lại một chút, bấy giờ mới nhấn nghe.

Trong điện thoại giọng Lục An trông rất khẩn thiết: "Gia Ngư, em có cảm thấy tốt hơn chưa? Nếu có chỗ nào không thoải mái, anh đến đưa em đi bệnh viện ngay."
"Tôi không muốn đi bệnh viện...!Lục An, anh lúc này hẳn phải ở bệnh viện chăm sóc Nam Nhược Dao mới đúng."
"...!Gia Ngư, em đừng như vậy, anh hứa sẽ không đề cập với em chuyện hiến thận nữa, em trước hết phải nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc, biết chưa? Anh lo lắng cho em nhiều lắm."
Ôn nhu quan tâm đến mức vô lý, hơn nữa giọng nói của Lục An lại cực kỳ êm tai.

Nam Gia Ngư khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm mềm mại trả lời: "Được rồi, em chịu thua anh đấy.

Đến giờ anh lên lớp dạy rồi đúng không, anh đi mau đi kẻo trễ."
Cuộc gọi kết thúc, Nam Gia Ngư lập tức đi chốt rất nhiều đơn hàng trái cây, đồng thời tìm kiếm trên máy vi tính một trang web viết tiểu thuyết có tiếng, đăng ký rồi tạo một tài khoản với bút danh mới.

Barbie chán đời*.

*Cuối chương giải thích.

Cái Nam gia kia quá cặn bã, lần này cự tuyệt bọn họ, phỏng chừng về sau sẽ ầm ĩ nháo nhào làm ra chuyện xấu, chẳng hạn như không cho cô tiền sinh hoạt, tiền học hay đại loại thế.

Cắt đứt nguồn kinh tế, đây chắc chắn là điều họ sẽ trực tiếp nghĩ đến đầu tiên, biện pháp đe dọa hiệu quả cực kì cao.

Nam Gia Ngư đương nhiên không muốn bị khống chế bởi người khác, hiện tại có tới bốn tên cẩu nam chính mà mới chỉ gặp được một tên, chứng minh nhiệm vụ này của cô còn dài dằng dặc, thế nên bước đầu tiên là phải đi tìm việc làm, kiếm cho bản thân chút tiền.

Cô đã xem qua bối cảnh thế giới này, so với thế giới gốc về cơ bản đều na ná nhau, trong lúc ngồi chờ mòn cổ tình tiết cốt truyện xuất hiện, cô tạm thời không thể xuất đầu lộ diện, lựa chọn viết tiểu thuyết kiếm một ít khoản thu nhập là quá ổn áp, có như vậy mới không bị Nam gia chèn ép về mặt kinh tế.

Chờ đi vào quỹ đạo, có đủ nền móng vững chắc, cô một lần nữa sẽ đầu quân vào ngành biên kịch sản xuất.

Thời điểm ba bạn cùng phòng trở về, nhìn thấy Nam Gia Ngư ngồi ở bàn làm việc đánh chữ bùm bùm các kiểu, trong đó có một nữ sinh ngày thường rất thích đọc tiểu thuyết truyện tranh thiếu nữ tên Tiểu Mạt sáp lại gần: "Nam Gia Ngư, cậu đang viết tiểu thuyết sao?"
"Tớ chỉ mới bắt đầu viết thôi." Nam Gia Ngư lúc trước khi còn làm việc ở studio đích thực là một người vô cùng hòa đồng và dễ mến với đồng nghiệp xung quanh.

Hơn nữa hiện tại còn phải làm bạn cùng phòng với ba nữ sinh này gần hai ba năm gì đấy, Nam Gia Ngư muốn làm dịu bầu không khí trong phòng này một chút.

_____________________________
-Chú thích cuối chương cùng XIAOYAO-
*Barbie chán đời (芭比芭比): 芭比 là búp bê Barbie, 芭比 nghĩa đen là chỉ một người dùng tay thò vào ngón chân.

Nó thường được dùng để chỉ sự chán nản của một người trên Internet Trung Quốc: "Tự do nhấc chân, không có việc gì phải làm."=> mình dịch là chán đời:))

___________________________
XIAOYAO TEAM xin chào cả nhà iu ????! Để ủng hộ tụi mình trong công tác dịch thuật, bạn độc giả đáng iu hãy thả một ngôi sao để tụi mình có thêm động lực hơn nha! Love you ????
Tâm sự cuối chương: Nam chính đại nhân lên sàn rùiii
Enjoy your day! ????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận