Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Không gian tĩnh lặng, phòng đọc sách trở nên áp lực lạ thường. Mạc Thiên há hốc không biết phải nói cái gì, chỉ biết chăm chăm nhìn khuôn mặt giống y hệt mình mà thôi.

Á Tư nhếch môi càng áp sát gần hơn, cứ như Mạc Thiên đang nhìn thấy bản thân trong gương vậy, giống đến từng chút một.

Mạc Thiên lùi lại theo từng bước tiến của y, vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi. Cứ tưởng nhặt lại cuốn sách hại mình xuyên đã là một chuyện động trời rồi, bây giờ còn nhìn thấy bản thân như có người em trai song sinh thế này cứ như bị "sét đánh ngang tai" vậy.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Giọng nói Mạc Thiên đã có phần run rẩy, hiện tại cảm giác hoang mang ngày càng lớn hơn.

- Ha ha, ta là ai ấy à, sao ngươi không thử suy đoán xem.

Dáng vẻ ánh mắt đầy sự ngông cuồng, thế nhưng cậu không tài nào đoán nổi đây là ai.

- Sao ngươi lại biết hệ thống?

- Ha, ý ngươi là cái này?

Y cười khẩy, trên tay xuất hiện một vật phát sáng.

[Ký...chủ]

Âm thanh rè rè nay đột nhiên trở nên đáng sợ, Mạc Thiên theo bản năng lùi một bước.

- Sao... Sao nó?

Á Tư cười một tiếng, nhìn Mạc Thiên với ánh mắt châm chọc lẫn khinh thường.

- Mạc Thiên à Mạc Thiên, sao bây giờ ngươi lại trở nên ngu xuẩn thế này? Thế mà ta lại phải mất công làm nhiều chuyện vô bổ chỉ vì ngươi.

- Ngươi nói như vậy là sao? Hệ thống thực ra là cái gì vậy?

Ngày càng trở nên khó hiểu, Mạc Thiên bị lời nói của Á Tư mà sửng sốt.

- Đáng lẽ theo kế hoạch ngươi không nên chết sớm thế này, cơ mà hiện tại xem ra là ta nghĩ sai rồi.

- Ngươi muốn làm gì?

Mạc Thiên cảnh giác, tay đặt sau lưng đã sớm ngưng tụ sức mạnh. Hiện tại cơ thể của cậu đã vượt qua mức bảy mươi cấp rồi, tuy không rõ tại sao nhưng ít nhiều cũng đủ để chạy thoát. Sức mạnh Á Tư nhìn qua rõ ràng hơn cậu rất nhiều, vậy nên trức tiếp đối chiến là chuyện không khôn ngoan.

Không để Á Tư hành động trước, Mạc Thiên ngay lập tức quay đầu chạy đi, may mắn ban nãy cửa sổ đang mở. Mạc Thiên phi thân từ trên xuống, lợi dụng dị năng Phong giúp bay lên. Đây là lần đầu tiên cậu khám phá được cái này, là do bị tình thế dồn ép mới bộc phát tài năng. Tuy nhiên bây giờ chả có chút tâm tình thưởng thức nào.

- Ngươi nghĩ ngươi thoát khỏi ta sao?

Tiếng nói gần kề từ đằng sau khiến Mạc Thiên giật mình, lập tức tăng nhanh tốc lực. Không hiểu tại sao không nhìn thấy một ai ở gần đây, Mạc Thiên cau mày, lẽ nào có người dở trò?

Dù thế nào cậu cũng cần phải thoát khỏi người phía sau mình.

Mạc Thiên dựa vào đặc tính nhanh nhạy của dị năng mà phóng nhanh, thế nhưng Á Tư cũng không vừa, từ đâu vài chiếc phi tiêu phi đến. Cậu né tránh khá vất vả, Mạc Thiên tạo một lớp cuồng phong, sau đó không do dự thổi về sau lưng mình.

Đằng sau có tiếng chửi nho nhỏ, Mạc Thiên chẳng quay đầu mà cứ thế chạy tiếp.

Khu rừng này rất nhiều lối rẽ, vậy nên cậu cứ đâm đầu mà đi không phân biệt. Thật thê thảm. Mạc Thiên không rõ bản thân cần làm gì bây giờ nữa.

Hệ thống đều đã trở nên hoàn toàn xa lạ, không rõ nó có mục đích gì nữa, tại sao lại bám lấy cậu. Còn nữa tên Á Tư kia là ai, sao lại có thể biết được hệ thống cơ chứ. Chuyện này, sao lại bí ẩn đến vậy.

Mạc Thiên nghĩ đến Mạc Chi Tuyệt, không biết hiện tại hắn đang thế nào, trận chiến có ảnh hưởng gì hay không. Cậu không nghĩ tới khi bản thân mất trí nhớ lại có thể đến với hắn. Mà Mạc Chi Tuyệt nữa, hắn lừa cậu một cách trôi chảy như vậy.

Tuy nhiên cậu không thể phủ định được tình cảm hiện tại của mình. Thật sự cậu yêu hắn.

- Mải ngẩn ngơ như vậy, ngươi không biết rằng đi chạy trốn kẻ thù thì phải chuyên tâm ư?

Âm thanh u ám bắt kịp, Mạc Thiên bừng tỉnh, tự đánh mình cái tội xao nhãng mà chạy chậm.

Đột nhiên cơ thể bị ghìm chặt, Mạc Thiên thử cử động, thế nhưng hoàn toàn bị bắt giữ. Cậu bị ép xoay người, đập vào mắt là khuôn mặt cười khinh khỉnh.

- Chơi thế đủ rồi.

Á Tư chầm chậm tiến tới khiến Mạc Thiên trở nên áp lực.

- Ha, ngươi thật sự không nhớ ư?

...

Mạc Chi Tuyệt bước chầm chậm trên bãi đất rộng, trước mặt là Phùng Bắc.

- Quả nhiên ngươi sẽ đến.

Phùng Bắc nói một cách rất hiển nhiên như đã đoán được trước rồi.

- Bỏ đi thế này không sợ sẽ thua sao?

Ông ta nhếch môi tự giễu, ánh mắt lại lạnh như băng.

- Nếu sợ đã không đến.

Mạc Chi Tuyệt cũng giễu cợt đáp lại, xoa bóp cổ tay của mình.

- Ngông cuồng lắm. Ngươi nghĩ ngươi đánh được ta ư?

- Có thể.

Giọng điệu chắc chắn, Phùng Bắc hơi á khẩu, sau đó lập tức cười lớn như vừa nghe thấy điều gì hài hước vậy. Mạc Chi Tuyệt cũng chả để tâm mặc ông ta điên khùng, việc hiện tại cần làm chính là hạ gục ông ta.

Tay hắn gồng lên thành tia lửa sét, từ lâu Mạc Chi Tuyệt đã biết cách kết hợp hai dị năng lại với nhau rồi.

- Song dị năng? Đúng là không ngờ.

Phùng Bắc tỏ vẻ thán phục, quả thật hắn có quyền kiêu ngạo. Từ đầu đến cuối của Mạc Chi Tuyệt đều chỉ có một câu để hình dung "được trời ưu ái."

Không dài dòng nhiều lời, một xẹt cực mạnh cắt đôi mảnh đất phóng tới, Phùng Bắc tránh né linh hoạt. Một kích này ẩn chứa sức mạnh đáng gờm, nổ ầm ầm. Mảnh đất bị cắt thành một vệt dài đáng sợ, đủ thấy sức dùng khủng bố thế nào.

Phùng Bắc nheo mắt tính toán năng lực của Mạc Chi Tuyệt, đoán chừng cũng khá tương đương với nhau. Không nghĩ tới một con người nay lại có thể có được năng lực thế này.

Ông ta nghĩ không sai, từ lâu rồi Mạc Chi Tuyệt đã tăng lên cấp chín mươi lăm, người khác có lẽ không biết nhưng dựa vào việc sống hai đời, công pháp tu luyện chắc chắn phải nắm rõ rồi. Vậy nên Mạc Chi Tuyệt biết rõ tu luyện thế nào sẽ được lợi.

Bất chợt Phùng Bắc khuỵ gối trái xuống, mắt nhắm chuẩn xác, sau đó phóng vọt lên với tốc độ cực kỳ nhanh cứ như ảo ảnh khó lường, Mạc Chi Tuyệt không vừa, phán đoán đường đi nước bước, né kịp thời, tránh khỏi đó vài bước.

Ban nãy một tay ông ta đưa lên, sau đó đấm mạnh, âm thanh nứt nẻ vang dội, mảnh đất bị lún xuống trong vòng hai mươi li tạo thành vòng tròn, sức phá hoại không thua gì Mạc Chi Tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui