Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Mạc Chi Tuyệt mở mắt, cảm giác bên cạnh không còn hơi ấm nữa khiến hắn nhíu mày, nhổm người ngồi dậy thì thấy Mạc Thiên đang thẫn thờ ở cuối giường. Cậu dường như đang chìm trong suy tư, trên cổ vẫn còn lưu lại giấu vết hoan ái đêm qua. Mạc Chi Tuyệt im lặng ngắm nhìn đường nét trên khuôn mặt ôn nhu đó.

Chuyện ngày hôm qua cứ như một thứ gì đó không thật vậy, cuối cùng cũng chiếm được cậu. Mạc Chi Tuyệt nở một nụ cười, vòng tay ôm lấy người trước mặt lại, môi khẽ thì thầm.

- Ca.

Mạc Thiên giật giật, lúc này mới hoàn hồn, cơ thể ngay lập tức trở nên cứng đờ. Cậu không nói năng gì cũng không phản ứng lại, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Mạc Chi Tuyệt bất mãn khi cậu không đáp lại, siết chặt vòng eo, giọng nói càng thêm gần kề.

- Sao không trả lời?

Mạc Thiên trầm mặc một lúc rồi giãy người đứng dậy, Mạc Chi Tuyệt cau mày nhìn Mạc Thiên sửa sang lại quần áo.

Lúc hắn còn tính nói tiếp thì bị cậu cắt ngang.

- Đêm hôm qua...

- Ta rất vui vẻ.

Mạc Chi Tuyệt đáp tiếp, nở một nụ cười người gặp người yêu, thâm tình nhìn cậu. Mạc Thiên im lặng nhìn hắn, rồi mới thốt ra câu đang nói giữa chừng.

- Xem như là chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về như ban đầu đi.

Lúc nói ra câu này, âm điệu của cậu hoàn toàn bình thản không chút gợn sóng, thế nhưng trọng lượng lại không hề bình thường chút nào.

Mạc Chi Tuyệt không ngờ cậu vẫn nghĩ tới chuyện này, tức giận đứng thẳng người, vội vàng đi tới túm lấy bả vai của cậu mà gằn lên từng chữ.

- Tại sao chứ, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra hết rồi, huynh còn muốn trốn tránh?!

Bây giờ việc này cứ như chọc vào điểm mấu chốt của Mạc Chi Tuyệt vậy, hắn không muốn nghe nó.

Mạc Thiên im lặng đợi hắn nói một một hơi rồi mới hít sâu, lấy tay mình đẩy tay hắn xuống.

- Chúng ta không thể, đệ hiểu không?! Nếu đệ còn tiếp tục thế này thì chúng ta ngay cả huynh đệ cũng không làm được đâu!!

Mạc Thiên cũng lớn tiếng, nghiến răng, lời nói ra như cấu xé trái tim vậy.

- Chúng ta là người thân đó đệ có biết không!!

Mạc Thiên vừa đau đớn vừa bất lực kêu lên, nói cậu sao cũng được nhưng quan hệ này là việc mà cậu khó có thể vượt qua. Hơn nữa tưởng tượng một đứa bé mình nuôi đến tận bây giờ, hiện tại lại muốn yêu đương thật sự khó có khả năng. Ban đầu cậu đáng lẽ không nên dung túng hắn làm điều mà hắn muốn, cũng không nên để bản thân trầm luân vào sự ấm áp này, việc này đã đi quá xa rồi.

- Nhưng chúng ta không phải ruột thịt!

Mạc Chi Tuyệt bắt lấy tay Mạc Thiên đưa lên, như đang cố gắng níu kéo vậy. Mạc Thiên lắc đầu rút tay lại, mím môi một lúc rồi mới cố gắng nói tiếp.

- Dù có là vậy cũng không thể.

Cậu từ chối một cách dứt khoát như vậy thật sự rất tàn nhẫn, cậu cũng biết bản thân làm vậy là có bao nhiêu ích kỷ, nhưng Mạc Thiên không muốn Mạc Chi Tuyệt đi con đường này, vốn dĩ ban đầu hắn nên có một lớp hậu cung, trả thù toàn bộ rồi đứng lên đỉnh vinh quang, chứ không phải do một kẻ như cậu xen vào nên thay đổi hướng đi.

Mạc Chi Tuyệt đưa ánh nhìn sắc bén như muốn lột trần Mạc Thiên ra, hắn kìm nén cảm xúc, đứng yên một chỗ, hỏi thêm một câu nữa.

- Ta chỉ muốn biết một điều duy nhất...

Nói đoạn hắn tiến đến gần áp sát lấy cậu, bức ép Mạc Thiên phải đối diện với mắt của mình.

- Huynh có yêu ta không?

Mạc Chi Tuyệt chăm chú nhìn kỹ, không muốn bỏ vụt mất bất cứ biểu cảm gì của cậu. Hắn không tin rằng Mạc Thiên thật sự không có chút tình cảm nào.

Mạc Thiên như bị hút sâu vào ánh mắt kia, cả người bất động. Tay cậu đưa ra đằng sau nắm chặt lấy, móng tay cào đến mức rỉ máu. Mạc Thiên cố nhịn, sắc mặt vẫn không có biến đổi gì, nghiêm túc trả lời trái tâm tư.

- Không.

Âm thanh vang lên trong không khí im lặng, câu nói vô tình vang lên rõ ràng, ai cũng đều nghe thấy kỹ. Lời nói tàn nhẫn như vậy, đột nhiên Mạc Chi Tuyệt cười lên, cười đến khó hiểu, cứ như bị thứ gì kích động vậy. Mạc Thiên nhắm mắt không muốn nhìn dáng vẻ này của hắn, cắn răng, trong lòng âm ỉ đau.

- Không yêu... Ha ha, thế bấy lâu nay đều là ta tự mình ảo tưởng ha ha.

Mạc Chi Tuyệt cười không dứt, miệng cười nhưng tâm không cười, đáy mắt hắn u tối, tất cả mọi việc vậy mà lại đổi lấy một chữ "Không." Người kia thật tàn nhẫn, có thể kéo hắn từ thiên đường xuống địa ngục.

- Nếu đệ đã rõ, vậy chúng ta quay lại quan hệ ban đầu đi.

Mạc Thiên nhả từng chữ, chữ nào cũng đều gây ra sát thương. Thấy hắn như vậy cậu khó chịu lắm chứ, nhưng mà...

- Mạc Thiên, rốt cuộc huynh do dự điều gì?

Mạc Chi Tuyệt bỗng dưng hỏi một câu khiến Mạc Thiên bối rối, thật sự thì cậu xem trong tình thân như vậy ư? Hay còn lo sợ điều gì khác?

Mạc Thiên giữ im lặng không trả lời, nhưng vẻ mặt đã thoáng dao động, tiếc là chỉ một thoáng rồi trở nên như cũ.

- Không có.

Câu trả lời chắc nịch như vậy, Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, cậu không hiểu hắn lắc vì cái gì nhưng trong lúc này chỉ biết trầm mặc mà thôi.

Cốc, cốc.

Cửa đột nhiên bị gõ cắt đứt mạch cảm xúc của hai người, Mạc Thiên liếc cánh cửa rồi nhìn Mạc Chi Tuyệt, hắn cau mày đi nhanh đến mở cửa. Cậu vuốt mặt, ép đi sự mệt mỏi, đêm hôm qua làm quá độ, nãy giờ cố gồng nhưng phía sau vẫn còn đau rát, hiện tại lại còn tinh thần suy sụp khiến cơ thể cậu có phần trụ không nổi. May mắn là sức khoẻ được tôi luyện từ trước, nên hiện tại cố chống đỡ còn tạm được.

- Sao ngươi tìm được đến đây?

Bên ngoài, giọng nói Mạc Chi Tuyệt lạnh lùng vang lên, cậu tò mò nhìn người vừa đến.

Tô Mạch?

Cô ta tìm đến đây làm gì?

- Chỉ cần ta muốn thì sẽ tìm thấy thôi.

Giọng nói lanh lảnh pha thêm nụ cười nhìn ngọt như kẹo vậy, đáng tiếc không có ai có tâm trạng xem.

- Có chuyện gì?

Mạc Chi Tuyệt tỏ ý muốn đóng cửa đuổi người.

- Khoan, từ từ đã.

Tô Mạch vội vàng hét lên, tay cầm lấy cạnh cửa giữ nó lại không cho hắn đóng.

- Ta muốn cũng ngươi thảo luận vấn đề dị năng thôi mà, hung dữ thế làm gì.

Tô Mạch bĩu môi, giọng nói ủy khuất.

Mạc Thiên nghe thấy vậy liền lắc đầu, bị Mạc Chi Tuyệt phũ chưa đủ hay sao mà đến đây tìm ngược vậy chứ, đúng là kiên trì. Hắn hiện tại đã chả còn hứng thú nào với mấy vị nữ chủ nữa rồi. Nghĩ đến lại đau lòng, đối tượng yêu đương duy nhất của Mạc Chi Tuyệt lại khiến hắn tổn thương.

- Được.

Không chỉ Mạc Thiên mà cả Tô Mạch cũng kinh ngạc, tưởng tai của mình nghe nhầm. Mạc Chi Tuyệt đồng ý ư?!

Mạc Thiên khó tin nhìn lại hắn, thấy sắc mặt hắn không có gì bất ổn cả, biểu hiện rất bình thường, cũng không phải tìm người xả giận, thế nhưng lại có thể đồng ý ư?

- Vậy... Vậy bây giờ chúng ta cũng ra ngoài nhé?

Tô Mạch lắp bắp, thụ sủng nhược kinh, lẽ nào cố gắng bấy lâu hiện tại đã lay chuyển được khối băng này rồi, sau đó cười tươi như vớ được vàng.

Mạc Chi Tuyệt không trả lời, chỉ gật đầu, thay giày rồi bước đi, không quay đầu nhìn Mạc Thiên lấy một cái.

Đến lúc cửa đóng cái sầm Mạc Thiên mới hoàn hồn, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, ban nãy còn đang rất áp lực, đáng lẽ cậu nên vui chứ, sao tâm trạng lại nặng nề thế này. Trơ mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đó mà im lặng, nhắm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui