Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Hai ngày tiếp theo Mạc Thiên trải qua quả thật phong phú. Bây giờ không chỉ ban đêm nữa mà kể cả ban ngày, cậu vẫn có thể lén gặp Mạc Chi Tuyệt.

Kể cũng may, dạo gần đây tần suất xuất hiện của Cao Lãng ngày càng ít, thậm chí không thấy mặt mũi đâu, tự hỏi y đang làm cái gì.

Tuy nhiên cái nơi heo hút này khá chán, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài nơi ngắm cảnh sắc. Trong lòng cậu vẫn còn phiền muộn chuyện sắp rời đi, thế mà Mạc Chi Tuyệt lại chẳng có gì vội vàng cả.

Mải suy nghĩ, bàn tay Mạc Chi Tuyệt đã thò vào trong áo cậu lấy sợi dây chuyền ra. Hắn cười nhẹ ngắm nhìn sau đó đặt lên mắt soi vào. Bình thường ở dưới đêm nên chưa thể quan sát kỹ, hiện tại nhìn khuôn mặt hoàn hảo này khiến Mạc Thiên không thể kìm lòng phải thốt một tiếng "mỹ nhân."

- Huynh biết hoa này tên là gì không?

Mạc Thiên gật đầu.

- Hoa này còn có một ý nghĩa đặc biệt đó.

Hình như lời này có vẻ rất quen thuộc, thế nhưng Mạc Thiên nhất thời không nghĩ ra bản thân đã nghe ở đâu.

- Nó là: Đừng quên ta.

Ba chữ cuối cùng Mạc Chi Tuyệt cố ý nhấn mạnh như muốn nhắc nhở điều gì, đáng tiếc Mạc Thiên có nghe cũng không hiểu. Thế cũng tốt, Mạc Thiên mất đi ký ức cũng là lúc có thể đối diện với tình cảm bản thân một cách chân thành nhất.

- Ý nghĩa thật đẹp!

Mạc Thiên cảm thán, cậu từng nghe qua ý nghĩa này rồi, vậy mà lời nói phát ra từ miệng hắn có vẻ như rất khác biệt.

- Đúng vậy, rất đẹp, người bày cho ta ý nghĩa này cũng rất tuyệt.

Đến cuối Mạc Chi Tuyệt hạ âm lượng, bị tiếng gió thổi qua cuốn bay đi. Mạc Thiên nghe không rõ bèn hỏi lại.

- Cái gì cơ?

Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, tay dịu dàng đeo lại cho cậu sau đó ôm chặt lấy thân thể mềm mại này, đầu cúi xuống khẽ dụi. Mạc Thiên vẫn chưa quen được cái kiểu thân mật này, có phần khá bối rối phản ứng lại.

Mạc Thiên mất trí nhớ so với lúc trước lại càng ngây thơ hơn, phản ứng vụng về lại khiến hắn càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn nữa.

...

- Dạo gần đây ngươi làm gì vậy?

Mạc Thiên hỏi Cao Lãng khi thấy y đang mệt mỏi bước đi, việc gì mà như hút hết tinh lực thế kia?

- Không có gì, ngươi ngủ đi ngày mai xuất phát.

Sau đó đóng cửa cái rầm, để cậu bơ vơ đứng ở bên ngoài. Mạc Thiên nhún vai, dù sao cũng chả phải phận sự của cậu, đôi khi biết ít đi cũng là một chuyện tốt.

Mạc Thiên bước về phòng, đóng kín cửa lại tính đi tìm Mạc Chi Tuyệt tiếp. Cậu thật sự muốn biết rằng hắn sẽ xử lý ra sao, chả lẽ từ bỏ mối quan hệ này, cậu ý thức được tình trạng hiện tại của mình rất không phù hợp, đứng về phản diện thì có bao giờ là yên ổn đâu chứ. Nghĩ đến vậy lại cảm thấy nhói trong lòng, lỡ may hắn đi theo cậu bị liên lụy thì sao, cậu còn đang là mục tiêu của nam chính đó. Thế nhưng Mạc Thiên biết bản thân không nỡ, cũng không hề muốn cách xa. Tuy chưa quen biết lâu nhưng cậu thật sự xem hắn là đối tượng mà đặt nơi quả tim.

Đột nhiên một bàn tay bịt miệng cậu lại, tay còn lại khoá chặt hai tay cậu áp lên cửa.

- Ai?!

Mạc Thiên đề cao cảnh giác.

- Suỵt.

Tiếng nói thành công khiến Mạc Thiên im lặng, cậu kinh ngạc quay đầu, đằng sau Mạc Chi Tuyệt đã buông lỏng bàn tay túm lấy cậu ra, cười cười.

- Sao ngươi lại ở đây?

Mạc Thiên không nén nổi kinh ngạc, quan trọng hơn nữa sao biết phòng cậu mà đi vào chứ?

- Tự có cách.

Hắn nói một cách bí ẩn, đi lại bên giường Mạc Thiên buông lỏng cơ thể nằm xuống, sau đó vẫy tay bảo cậu đến gần.

- Ngày mai ta sẽ rời đi.

Mạc Thiên không nhanh không chậm thông báo, mắt nhìn lên quan sát biểu tình của Mạc Chi Tuyệt.

- Ta biết.

Hắn tựa như không để ý, trả lời một cách bâng quơ, Mạc Thiên hơi tức giận, phản ứng như vậy là sao cơ chứ, chả lẽ hắn muốn cậu đi.

- Ngươi--

Chưa nói hết câu, bất ngờ Mạc Chi Tuyệt kéo cậu lại gần sau đó áp sát môi mình vào môi cậu, thông qua nụ hôn, Mạc Thiên phát giác có cái gì đó tuồn vào, thế nhưng do bất ngờ cộng thêm phản ứng chậm, cậu lỡ nuốt luôn nó vào trong bụng.

- Cái gì vậy?

- Một thứ thuốc bổ thôi.

Giọng nói lẫn vẻ mặt của Mạc Chi Tuyệt có gì đó rất bí hiểm, nụ cười nhếch môi trông thật kỳ lạ.

Hắn kéo cậu lại đặt cậu lên đùi mình, bàn tay trượt dần từ lưng xuống eo, sau đó nhẹ nhàng đặt nơi cặp mông mềm mại của Mạc Thiên.

Đầu óc Mạc Thiên đột nhiên trở nên choáng váng như đang say, cơ thể nóng bừng một cách kỳ lạ. Cậu vẫn còn duy trì một tia lý trí, ngăn cản tay Mạc Chi Tuyệt một cách yếu ớt, môi mấp máy.

- Khoan đã, ngươi... cho ta uống gì vậy?

Mạc Chi Tuyệt hôn nhẹ lên khoé môi của Mạc Thiên, cười mỉm.

- Mọi chuyện giao cho ta.

Hắn thò tay vào trong chiếc áo mỏng manh chạm đến đầu nhũ, sau đó xoa nắn trêu đùa, chẳng mấy chốc nó đã dựng lên, Mạc Thiên thở dốc nhìn xuống, ánh mắt mơ hồ.

Mạc Chi Tuyệt thấy vậy nhếch môi, ra sức chà đạp đầu nhũ hồng hào, cúi đầu cách một lớp áo cắn nhẹ vào nó, thành công khiến Mạc Thiên bật ra tiếng rên.

Tay hắn vân vê mông cậu, cặp mông Mạc Thiên rất mềm mại, chạm vào khiến Mạc Chi Tuyệt yêu thích không buông.

Hắn xoa nắn chán chê, nới lỏng quần Mạc Thiên ra rồi trực tiếp thò tay vào bên trong.

- A!

Mạc Thiên giật nảy mình khi bị Mạc Chi Tuyệt chạm tới nơi khó nói, hậu huyệt mềm mại vì lo lắng nên khẽ co rút. Hắn vuốt nhẹ lên từng nếp uốn nhỏ, chỉ mới xoa bên ngoài mà đã khiến Mạc Thiên phải bủn rủn như vậy.

Đầu lưỡi lê từ nhũ hồng lướt đến xương quai xanh, dừng lại ở đó tạo một chuỗi hôn ngân. Mạc Thiên trong miệng phát ra âm thanh rầm rì nho nhỏ.

- Thích không?

Mạc Chi Tuyệt lưu manh nhân lúc tâm trí Mạc Thiên đang không rõ mà hỏi, hắn ngẩng đầu cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn, thì thầm.

- Trả lời.

Mạc Thiên nào nghe rõ hàm ý cơ chứ, bị hắn trêu đùa đến đánh bay lý trí, chỉ còn có thể dựa vào bản năng đáp lại.

- Thích... thích.

Mạc Chi Tuyệt hài lòng nở nụ cười, từ trong không khí xuất ra một lọ cao dược cao cấp, không hề do dự mà lấy một lượng lớn. Hắn xoa xoa để cảm nhận độ dính vừa đủ, những thứ làm ra cái này đều là nguyên liệu hiếm có cả, đưa vào cơ thể Mạc Thiên chỉ có tốt không có xấu, hơn nữa còn giảm bớt cơn đau. Đặt Mạc Thiên lên giường cho còn bản thân thì quỳ xuống, dưới ánh nhìn nghi hoặc, Mạc Chi Tuyệt xoa bóp hạ thân cậu cách lớp quần.

Quần áo Mạc Thiên đều bị Mạc Chi Tuyệt cởi hết ra, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí, ngắm nhìn cậu câu nhân như vậy, hắn thở dốc, hạ thân cứng rắn mạnh mẽ, chỉ muốn ngay lập tức đâm vào mà thôi.

Nhục bổng cậu đang ở trạng thái bán cương, do bị kích thích nên hơi ngửa người ra, toàn bộ nơi bí ẩn đều bị lộ ra hết.

Mạc Chi Tuyệt không do dự cúi đầu ngậm thấy hạ bộ của cậu, đầu lưỡi xẹt qua đỉnh đầu khấc, liếm đến Mạc Thiên cảm thấy dục tiên dục tử.

Hơi thở mỏng manh đen tối trong không khí, Mạc Thiên thở dốc, tay không tự chủ đẩy đầu Mạc Chi Tuyệt vào sâu hơn. Thấy cậu sướng đến như vậy, Mạc Chi Tuyệt lại càng cố gắng làm nhanh hơn, nhân cơ hội đó, bàn tay đầy cao dược chạm tới hậu huyệt đang siết chặt.

- Không... A.

Bị dị vật xâm lấn khiến Mạc Thiên không khỏi cảm thấy khó chịu, lần cuối làm chuyện này cũng đã vài chục ngày rồi, vậy nên hiện tại hệt như đang làm lần đầu tiên vậy.

Để giảm đau đớn cho Mạc Thiên, Mạc Chi Tuyệt trên thì cố gắng hầu hạ cậu, dưới thì lần mò tìm điểm khoái cảm như trong trí nhớ. Cậu nhíu mày, hậu huyệt cắn chặt, mỗi lần ngón tay di chuyển liền cảm thấy hơi đau. Nhưng cũng chỉ là hơi đau mà thôi, sớm đã được dược liệu quý hiếm giúp đỡ.

- Thả lỏng nào, ngón thứ hai không vào được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui