Nam Chính, Tôi Không Cần

Chap 24: Sợ hãi...
Còn cô do mệt mỏi ở trong tối phòng hơi ẩm, cô chưa ăn gì chiều tới giờ sinh ra sốt. Hơi thở nặng nề, cô đưa tay tìm chiếc điện thoại, chẳng thấy nó đâu haizz số cô phải nói là cực xui rồi
Cả ngày hôm nay thật mệt mỏi thôi thì ở đây một đêm mai tính... Mi mắt cô dần khép lại, chìm trong giấc mơ... Lại bóng hình đó lại là anh?
Cô cố gắng với tới bóng hình đó thì nó chợt biến mất trong màn đêm màu đen kia. Nước mắt tuôn ra cô như mất thăng bằng ngã xuống trong màn đêm đen tối kia...
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn. Cô cuộn tròn lại như quả bóng, cô sợ hãi rất sợ cô nhớ. Cất giọng hát nhẹ nhàng của mình. Đây là bài hát anh thích nhất cô đã cố gắng thuộc hết lời bài chỉ để hát cho anh nghe, mỗi lần cô hát anh đều khen ngợi nở nụ cười tuyệt đẹp kia với cô
It's all about you
My butterfly
Everytime I come close to you (everytime I'm feeling you)
Feel like I'm going to dream everytime (I get butterfly)
Check it
Musimko haneureul bwa like
Ne utneun moseubeul darma
Yunanhi nunbusingeol baby
Nae harusok neorangman
Romantic han drama
Nal ulgo utge hajyo
No no no no
Jamdeulji motaneunde
Ne ireumeul bulleoboneunde
Nan sujubeundeut gogaereul dolligo (no matter what)
Ireoke johahaneunde
Jomcheo reom georeummal ttelsuga eobseo
(You don't know how much I love you)
Everytime I come close to you (everytime I'm kissing you)
Feel like I'm going to dream everytime (I get butterfly)
Beautifu l girl
Musimko ttangeul bwa like
Neoui ireum segeulja
Neomuna seolleneungeol baby
Ne jageun sangcheo hana
Naega amulge haejulge
Naui sarang geudae
Yo neon machi nabicheoreom
Kkocheu l chaja naradanineun jeo aicheoreom
Sunsuhan nunmangureul meogeumgo (no matter what) yeah
Haneulhaneul georineun momjit
Areunareunhan ni nunbit
Na eotteoke dwaennabwa
(You are the only one girl, one love, one life, yeah)
Everytime I come close to you (everytime I'm wanting you)
Feel like I'm going to dream everytime (I get butterfly)
Naega yaksokhalge
Yaksokha nge
Eogeutnadeora soktage
Just another day
Da ttokgatae
Mwo ireoke bokjaphae
Neon namjareul motmitneunde
Sarangd o yeongwonhal su inneunde
Milgo danggineungeon waehaneunde
Jom deo soljik hage gul sun eomneunde
Nae nuneul bwa
You see my eyes
See my lips
You listen to my heart
Deullindamyeo n daphaejwo
Nae bore kiss
Nae chu heart
Yes that be all I say
Neowa nae seolleimman gadeuk hadamyeoneun
Urin never ever a breaker
Trust me I make love (to you)
Everytime I come close to you (everytime I'm feeling you)
Feel like I'm going to dream everytime (I get butterfly)
Yeah
You 're special to me
Your turn
La la la
La la la
Yeah my butterfly"
_G-Dragon_
Giọng hát cô nhẹ nhàng trầm ấm... Tiếng hát nhẹ nhàng xen lẫn tiếng nấc nước mắt cô cứ trào ra, bờ vai cô run lên từng, cô nhớ anh... Thật sự rất nhớ... Cô phải làm sao đây? Cô cần người nào đó giúp mình, ai đó có thể cho cô bờ vai cô thật sự cô đơn...
Tiếng hát vang vọng khắp căn phòng, như cảm thấy căn phòng rộng ra cô cảm giác sợ hãi, cô chẳng biết làm gì, căn phòng thật lớn chẳng ai bên cạnh cô lúc này cảm giác như sẽ có thứ gì đó bắt cô, cô không thể thoát nó, sự sỡ hãi dâng trào vai cô run lên từng đợt, ai đó làm ơn cứu cô với... Tiếng hát vừa dứt cô thều thào
-Cứu...tôi với... Ai đó làm ơn cứu tôi hức... hức...
--//---
Lăng Tử Ngôn đang ngồi trong phòng giáo viên với một đóng giáo án. Hắn ngã người ra sau đưa tay xoa mi mệt mỏi, chợt nhớ tới câu đùa trêu chọc của Ngọc Khuê
"-À nhờ phước của thầy, em phải quét rác hết sân trường mới được về ạ. Sẵn tiện mấy cuốn truyện ngôn tình nhiều H em đã chọn lựa kĩ càng và nhờ vài nữ sinh đẹp tặng thầy. Thầy thích chứ?"-Hắn đen mặt, Ngọc Khuê em giỏi lắm. Hại tôi mất mặt tôi không thể tha em rồi...
"Đúng rồi cô ta phải quét hết sân trường mới được về đúng không? Chụp vài tấm post lên trang của trường trả thù"-ánh mắt ánh lên

Vừa bước xuống cửa cầu thang hắn nghe thấy giọng hát nhẹ xen lẫn tiếng nấc hình như là một cô gái...đang hát? Vào giờ này? Đêm hôm có tiếng hát trong trường?? Không lẻ...là ma? Không thể nào điều này không logic tí nào phải đi kiểm tra. Lăng Tử Ngôn bước chân nhè nhẹ xuống, tiếng hát phát ra từ phòng dành cho nhân viên nhưng nhớ không lầm phòng đó đã bỏ từ lâu rồi. Bây giờ lại có tiếng hát xen lẫn tiếng nấc trong căn phòng bị bỏ hoang đó còn là buổi tối. Chắc chắn không phải là...ma chứ? Hay là một... oan hồn nào chứ? Chợt cảm thấy sóng lưng hơi lạnh, Lăng Tử Ngôn hít một hơi thật sâu thở hắt ra.
"Mình là đàn ông không thể nào sợ những thứ không logic như vậy. Đúng vậy."-bước chân chậm đi về phía căn phòng kia, nhẹ mở cửa ra hắn đã chuẩn bị tinh thần gặp bất cứ thứ gì nhưng trước mắt lại là...
-Mạc Ngọc Khuê?-hắn mở tròn mắt ra nhìn
"Cô đang làm gì ở đây thế?"
Nhìn bắt lấy ánh sáng giúp mình thoát ra, cô đưa mắt nhìn người kia. Đôi mắt nhoè ra vì nước mắt cộng với việc cô đang sốt cao chỉ có thể thều thào vài tiếng
-Giúp...tôi...-lập tức cô ngã xuống.
Cô vừa ngã xuống, hắn cảm giác trái tim nghẹn lại đầy hoảng sợ lập tức chạy tới chổ Ngọc Khuê
-Ngọc Khuê, Ngọc Khuê, Ngọc Khuê cô có sao không vậy?-hắn hốt hoảng cô bị gì thế này mới buổi chiều cô còn trêu chọc hắn bây giờ lại ngất trước mặt hắn. Sờ trán cảm thấy cơ thể cô cực kì nóng, xung quanh cũng không có bệnh viện nào đàng bế cô về nhà mình.
--//---
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường nhanh chóng lấy khăn đấp trán cô, hắn nhăn mày
"Cô thật không biết tự chăm sõ bản thân. Nếu không ai tìm ra cô, cô sẽ ở đó cả đêm sao?"-cảm giác nhói ở tim.
Cả đêm hắn đã thức chỉ để chăm sóc cô chưa một bước rời đi. Nửa đêm cô mới có dấu hiệu giảm sốt. Cô liên tục gọi tên ai đó, có khi còn khóc. Rốt cuộc tên đó là ai mà khiến cô đau lòng như thế. Khẽ chạm khuôn mặt của cô.
-Tôi sẽ không để cô đau khổ nữa đâu...
Cô như một đứa trẻ hoảng sợ vừa được một tia giúp đỡ, hơi thở nhè nhẹ, dừng gọi tên người đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ, hắn khẽ cười vuốt mi mắt cô
-Xem ra cô cũng có lúc yếu đuối nhỉ?-Lăng Tử Ngôn thật không nhận ra lúc này trong mắt hắn bao nhiêu ôn nhu bao nhiêu ấm áp
--//---
~Sáng hôm sau
~
Nhẹ nhàng mở đôi mi lên nhìn thấy một căn phòng hoàn toàn lạ, khẽ ngồi dậy
Cảm giác cô đã tỉnh hắn đưa mắt nhìn cô đầy mệt mỏi. Hình tượng của hắn bây giờ là mái tóc đỏ xù như tổ quạ cặp mắt thâm quầng do thức đêm, còn có vài lọn râu lỏm chỏm chưa cạo. Hình tượng vị thầy giáo gương mẫu bây giờ hoàn toàn biến mất, vừa nhìn thấy cô không nhịn được cười khanh khách.
Cảm giác mình giúp đỡ người khác, người ta không cảm ơn còn cười vào mặt hắn. Cảm giác phẫn nộ hắn hét lên
-Cười gì? Nếu biết thế tôi sẽ không cứu cô làm gì? Để cô lại mục ở đó luôn rồi
Cô chợt dừng cười, bầu không khí im lặng chùn xuống. Khẽ đứng dậy cho dù chưa khoẻ cô bước qua người hắn
-Cám ơn anh đã cứu tôi-giọng nói lạnh tanh cô chống tay bước đi
Cảm giác trái tim nặng trĩu như có thứ gì đè nén, không phải cảm giác tội lỗi chính là cảm giác mất mát khi cô lướt qua người hắn không một chút do dự... Cảm giác thật khó chịu. Xoay người nắm lấy bàn tay của cô
-Anh muốn gì?
-Tôi...tôi...ừm sẽ không tốt nếu mọi người biết cô bị như vậy. Dù sao tôi cũng là người cứu cô thì...tôi sẽ là nghi phạm đầu tiên. Tôi không muốn gặp rắc rối-hắn thật muốn đập đầu mình. Tại sao lại nghĩ một lý do vớ vẫn như thế chỉ để lôi kéo cô không đi khỏi đây?
-Ừ
"Dù sao mình cũng đang bệnh, cứ ở đây tỉnh dưỡng chút. Mà mình sẽ được nghỉ vậy cũng đỡ"
___••___••___••___••___••___••___•••___••
Giải thích các anh nam chủ
Đây là NP nên các anh đều là nam chủ trong truyện nha các bạn. Sau này khi xuất hiện nữ chính các anh sẽ xuất hiện nhiều hơn nha~
Đa số các phiếu đều chọn giúp anh Lạc Phong trọng sinh. Lạc Phong sẽ sớm xuất hiện nha~ Sẽ làm chị Khuê phân vân rất nhiều nha~
Vote và bình luận cho au~
#MiYeon


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui