Nam Chính, Tôi Không Cần

Chap 25: Bữa ăn sáng
-Ừ
"Dù sao mình cũng đang bệnh, cứ ở đây tỉnh dưỡng chút. Mà mình sẽ được nghỉ vậy cũng đỡ"
"Ê nhưng mình còn phải đi thi nữa, mà ở lại nhà một tên nam chủ có gọi là tốt lành như chui vào hang sói vậy. Tên này cực kì phúc hắc nữa, không được ở đây lâu"
-Tôi còn phải đi thi-giọng nói lạnh tanh không tia cảm xúc
-...Được rồi...-giọng nói của hắn có tia bối rối lẫn tiếc nuối
"Sao lại ngốc như thế? Hôm nay là ngày thi mà lại không nhớ."
-Ít nhất cô...hãy ở lại ăn xong rồi đi...
-Thầy có vẻ quan tâm em thế?-cô hơi nhướng mày. Từ khi nào hắn lại quan tâm đến sức khoẻ của cô?
-Tôi chỉ...không muốn dính phiền phức thôi
-...vậy thầy chiếu cố em buổi ăn sáng luôn nhé
"Cứ tưởng quan tâm lắm thì ra là sợ mình làm phiền."-cô thầm bỉu môi
Thấy nét mặt bỉu môi kia, hắn thầm cười. Cô đang muốn hắn quan tâm? Rõ ràng là còn thích hắn. Nếu cô mà biết những suy nghĩ này chắc chắn sẽ mặt đen như đít nồi.
Tự tin với những suy nghĩ này hắn bước xuống cầu thang mong muốn làm một bữa ăn thịnh soạn cho cô. Hắn cũng chẳng nhận ra mình hiện giờ lại quan tâm cô cỡ nào.
Nhận thấy tên này đột nhiên vui vẻ tươi cười bước xuống bếp, trong đầu cô hiện lên dòng chữ
"Bộ làm đồ ăn sáng sướng lắm à?Cô không biết chuyện này nha" Bỏ qua mấy ý nghĩ kia bước vào phòng tắm
~Sau khi Ngọc Khuê tắm~
Bước ra khỏi phòng tắm cô không khỏi cảm thán
"Oa thật thoải mái a đã ở nhà còn được ăn chực nữa không sướng sao? Quá lời luôn rồi"-nở nụ cười bước xuống phòng ăn
Vừa bước xuống cầu thang mùi thơm phẩng phất cô chỉ có thể nói một từ
-Thịt-bước chân nhanh chóng bước xuống ánh mắt như phát sáng
--//---
Lăng Tử Ngôn đang làm vài món đơn giản cho cô, nhớ đến thân hình gầy ốm kia hắn nheo mày chắc chắn phải tẩm bổ.
Cô bước xuống nhìn thân hình cao lớn bận rộn chiên xào món gì đó vô cùng thuần thục thì không khỏi cảm thán
"Người ta nói đàn ông đẹp trai nhất khi vào bếp nấu ăn. Không ngờ cũng đúng a."-Nhưng thứ khiến cô cảm thấy đẹp mắt nhất hiện giờ chính là món thịt mà Lăng Tử Ngôn đang làm. Mắt cô sáng lên hướng về miếng thịt. Mà người đang làm loạt động tác chiên xào kia lại ảo tưởng ánh mắt kia dành cho mình, môi nở nụ cười vô cùng đắc ý với mị lực của mình a.
Món ăn bày ra bàn vài món đơn giản trứng chiên một chút thịt, rau xanh đã được rửa sạch sẽ. Bữa ăn sáng đầy đủ dưỡng chất cần để tẩm bổ cho cô. Hắn mỉm cười hài lòng chắc chắn.
Nhưng trong mắt Ngọc Khuê lại là trên bàn hiện giờ là những món ăn cực kì đẹp mắt hương thơm câu dẫn cô chảy nước miếng đầy thèm thuồng. Thấy bộ mặt thèm thuồng đến nhỏ dãi vậy hắn càng tâng bốc bản thân mình quá tài. Cảm giác vô cùng thành tựu
Ai kia vừa thấy đồ ăn đặt lên bàn rồi nhanh chóng lao vào ngồi xuống muốn chén ngay lập tức. Tử Ngôn nheo mày
-Đi rửa tay đi
-Biết rồi-cô bỉu môi thật giống mấy bà mẹ dặn dò con cái a.
Lăng Tử Ngôn mỉm cười vì hành động bỉu môi kia của cô, đáng yêu đấy chứ
--//---
Sau khi rửa tay xong, Ngọc Khuê ngồi vào bàn ăn cầm đũa định gấp thịt nhưng một ý nghĩ đã làm cô hoàn toàn ngưng mọi hoàn động lại đôi mắt ngước lên nhìn hắn đầy dò xét
Lăng Tử Ngôn thấy cô nhìn hắn như vậy liền nghĩ thức ăn không hợp cô sao? Hay cô bị dị ứng phần nào? Lòng có hơi lo cô sẽ không thích món hắn nấu nhưng khuôn mặt vẫn không biểu lộ nét gì nhàn nhạt nói
-Đồ ăn không hợp?
-Thầy có bỏ độc vào thức ăn không ạ?-cô hỏi bằng ánh mắt ngây thơ
-...-vạch hắc tuyến chảy dài trên mặt
"Cô nghĩ hắn rãnh rỗi đi bỏ độc vào thức ăn của cô? Hắn đã tốn công làm món ăn cho cô, cô lại hỏi có độc không? Cái này là muốn chọc người nổi điên đúng không?"-khuôn mặt hắn càng ngày càng đen
-Có không thế?-vẫn ngây thơ hỏi
-KHÔNG...CÓ...-hắn gằng giọng khuôn mặt vẫn đầy hắc tuyến
Cô chợt mỉm cười rồi gắp thịt ăn ngon lành bỏ lại khuôn mặt thối kia.
-Em đã thực sự nghĩ là tôi bỏ độc vào đồ ăn?-hắn hơi tức giận là lòng tốt của hắn a
-Không-một câu thản nhiên chọc lửa giận bùng lên thêm
-Vậy TẠI SAO LẠI HỎI? Hả?-Tử Ngôn cười như không cười
-Cho chắc thôi. Tại thầy cũng có ưa em đâu. Rõ ràng tại thầy nên em mới bị quét sân trường và bị nhốt trong căn phòng kia.
-...-Ý cô nói là hắn gián tiếp hại cô bị như vậy nên cô mới hỏi? Nhưng cô bị nhốt lại trong phòng nhân viên bị bỏ hoang đó là điều hắn để tâm, ai đã hại cô?
-Em có biết ai nhốt em không?
-Không gây ác cảm với nhiều người rồi cũng chẳng biết là ai-cô nhún vai trả lời thản nhiên
Hắn nhíu mày, cô không định trả thù? Cô định để yên đó sao?
-Dù sao lần này là do tôi không cảnh giác không có lần sau đâu. Nếu có thì mấy người đó cũng sẽ trả giá-cô bình thản nói ánh mắt sắc bén nhanh chóng biến mất
-Hôm nay thầy hỏi nhiều về em nhỉ?
-Không có gì? Chỉ...là tôi quan tâm hỏi chút thôi
-Ừm đồ ăn ngon lắm đấy lần sau được thì tôi sẽ ăn chực tiếp-cô hơi mỉm cười nhìn hắn
Lăng Tử Ngôn hơi thất thần nhìn nụ cười của cô, cảm giác mình quái lạ tiếp tục ăn sáng. Trong lòng vẫn sẽ điều tra ai đã nhốt cô. Một tia sát ý hiện lên trong mắt nhanh chóng biến mất thay bằng vẻ thản nhiên thường ngày
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc,
-Lần sau em sẽ đến ăn chực nhà thầy tiếp-cô cười nhìn hắn, hiện giờ hắn không hại cô đối tốt với cô, cô sẽ đối tốt với hắn
-Ừ...à thi tốt
-Cảm ơn thầy
-À...em có cần tôi chở đến trường không?
-Ừm...được-cô bị mù đường đi bộ đến trường được là do thói quen rồi còn nơi này là đâu cô cũng chẳng biết a
Bước lên chiếc BMW của Lăng Tử Ngôn ngồi cô không khỏi tặc lưỡi, thầy giáo trẻ sở hữu nhà riêng xe BMW hạng sang không phải dạng vừa. Tiếc thay của nữ chủ không đụng được ăn chực được là may rồi.
Vừa ngồi xuống Lăng Tử Ngôn vươn tay qua đeo dây an toàn cho cô, cô chẳng nói gì. Nếu đây là nữ chủ sẽ lập tức đổ ngay vì hành động này tiếc thay lại là Mạc Ngọc Khuê vô tâm, không hiểu ý đồ của người kia.

____.•.___.•.____.•.___.•.____.•.___.•.____.•.___.•.____
Lăng Tử Ngôn đã để ý Ngọc Khuê bắt đầu thích rồi *tung hoa đi*
Nữ chủ sẽ lên sàn sau 2,3 chap nha
~
Vote và bình luận cho au~~
#MiYeon


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui