Diệp Lâm Anh nhíu mày nhìn khoảng cách gần thái quá của Đình Thái, hắn liếc xéo khuôn mặt mập mạp đầy thịt của lão, nhếch môi, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện từ lúc bước chân vào đây.
- Đình Thái, e là ông phí công vô ích rồi
Giọng của hắn lạnh lẽo làm đông cứng các mạch máu trong người của Đình THái, ông ta lùi lại đằng sau mấy bước, môi khẽ giật.
- Tôi đảm bảo chỉ cần hai vị sếp lớn đây muốn, tôi hai tay đem dâng tặng mỹ nhân cho hai người.
Diệp Lâm Anh bước lên mấy bước, kéo gần khoảng cách giữa hắn và Lạc Văn Xuyên, cậu có thể cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo thoát ra trong không khí, toả ra bốn phía.
Hắn dừng lại kế bên Lạc Văn Xuyên, mu bàn tay chạm vào hông của cậu.
- Có biết vì sao không thể hay không? Bởi vì cậu ta là G….
Diệp Lâm Anh chưa nói hết, Lạc Văn Xuyên đã trợn mắt nhìn hắn, chồm người lên chuẩn xác lấy tay chộp lấy miệng của hắn, bịt lại kịp thời.
Hầy, xém chút nữa là lại toang rồi, cái tên này là đang quảng cáo cho cả thế giới biết tôi là đồng tính luyến ái đấy à.
Cái đó trước đây là tôi đùa thôi, là đùa thôi, có được chưa hả.
Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên biến sắc, cáu bẵn, giao tiếp với hắn bằng ánh mắt:” Thôi khỏi nói luôn đi, im giùm tôi cái”.
Vì hành động của cậu quá đột ngột nên Diệp Lâm Anh có hơi đơ ra, nhìn khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên ở khoảng cách gần, chiếu ánh mắt vào đôi lông mày tinh tế.
Lòng bàn tay trơn nhẵn của Lạc Văn Xuyên mang theo hơi ấm, lại còn có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng, áp lên đôi môi lạnh lẽo của Diệp Lâm Anh.
Hắn đột nhiên bật cười, giơ tay kéo bàn tay đang chộp lấy miệng mình, cười vô tội, thì thầm câu nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được:” Buông ra trước đã, cậu đang tự làm trò cười trước mặt người ta đó”.
Hắn nhếch môi xấu xa, dường như chỉ có khi đối mặt với người trước mặt mới trưng ra một bộ dạng vô sỉ đến thế, Lạc Văn Xuyên là ngoại lệ đầu tiên.
Nhận ra mình thất thố, Lạc Văn Xuyên vội tách ra, tránh hắn tận mấy bước chân.
Đình Thái quan sát mọi chuyện nãy giờ, ông ta khó hiểu nhìn hai người trước mặt.
Thì ra quan hệ giữa Lạc Thị và Diệp gia vốn không có tệ như ông ta nghĩ.
Quan hệ của hai nhà trước đây tệ đến mức báo chí cũng có nói rõ ràng, sự kiện nào có Diệp gia chủ trì, Lạc Thị sẽ không tham gia và ngược lại, nhưng bây giờ thì sao đây.
Hai kẻ trước mặt đột nhiên hợp tác làm ăn, lại còn có thể thoải mái đùa giỡn trước mặt người ngoài như vậy.
Ông ta nhíu mày đặt câu hỏi, tự mình dăn sẽ điều tra cho thật rõ.
Cả ba ngồi vào bàn tròn, Lạc Văn Xuyên ngồi ở giữa, bên phải là Diệp Lâm Anh, bên trái là Đình Thái.
Trên bàn ăn không khí gượng gạo, Đình Thái là kẻ lên tiếng trước, lão ta cười đến híp cả mắt, ngả ngớn gọi lớn.
- Nào các em, lại đây phục vụ tận tình cho các sếp đi.
Hắn vừa dứt lời, một dàn mỹ nữ liền vâng dạ đồng thanh, sải bước chân đến bên cạnh bàn.
Một cô gái dừng lại bên người Đình Thái, cô ấy kìm lại sự bất bình trong lòng, hơi cuối đầu vuốt bàn tay mập mạp của Đình Thái khiến lão ta cười không ngậm được mồm, vòng tay ra đằng sau hợp bóp lấy hông của cô ta, nhếch môi thì thầm.
- Phục vụ cho tốt, tối nay thưởng cho em, có được không
Nói xong, ông ta tự mãn cười lớn, dường như hài lòng lắm với hành động biến thái của mình.
Thực ra mấy cô gái ở đây đều xuất thân bần hèn, chỉ vì có khuôn mặt đẹp liền bị Đình Thái đưa tới đây làm nhục.
Một cô gái nữa tiến đến bên cạnh Lạc Văn Xuyên, nhìn sườn mặt hoàn hảo của cậu, trong lòng rung động không ít.
Cô ta sinh ra và lớn lên ở nông thôn, chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể suất sắc đến mức này, mang một khuôn mặt có thể hớp hồn người khác ngay lần đầu gặp gỡ, không chỉ Tuấn tú, trong đó còn pha trộn cái chất khí sạch sẽ, thanh cao mà chỉ giới thượng lưu mới có.
Cô ta đỏ mặt quỳ xuống, lại liếc nhìn sang Diệp Lâm Anh đang ngồi bên cạnh, con mắt lập tức đứng tròng.
Ái chà, hôm nay có vẻ là ngày may mắn rồi, cùng một lúc liền có thể chứng kiến hai đại cực phẩm cùng ngồi với nhau.
Diệp Lâm Anh trời sinh có một đôi mắt phượng đẹp, nhưng lại lạnh lẽo, sóng mũi thẳng tắp, sườn mặt góc cạnh, môi mỏng lâu lâu sẽ mím lại.
Cái khí chất bất cần trên người Diệp Lâm ANh là thứ lợi hại nhất.
Hắn dường như chẳng sợ thứ gì trên này, việc được sống và thở đối với hắn như lẽ đương nhiên.
Diệp Lâm Anh nhàm chán ngắm nhìn một bàn đầy thức ăn, rất phong phú nhưng chẳng làm tâm trạng hắn tốt lên tí nào.
Nghĩ nghĩ gì đó, hắn liếc nhìn sang dàn mỹ nữ đang đứng thẳng tắp, ánh mắt lia tới một người đứng kế cuối, khuôn mặt cô ta phá lệ sáng lên giữa ánh đèn phòng, có vài đường nét giống Tô THanh, không coi là giống lắm, nhưng nếu nhìn xa thì cũng có thể nhầm lẫn được.
Diệp Lâm ANh cố kìm xuống cơn buồn nôn khi nghĩ đến người phụ nữ kia.
VÌ hắn nhìn khá lâu nên Đình Thái đã để ý, lão ta nhanh chóng cười, trong đầu thầm cảm thấy kế hoạch dùng sắc đẹp để thuần hoá thú dữ đã thành công:”Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
- Tịnh Vy, bước lại đây.
Cô gái đứng kế cuối hàng khẽ giật mình, dưới ánh nhìn chăm chăm của lão ta liền khập khiễng bước lại.
Đình Thái mỉm cười hài lòng, nhìn đôi chân thon dài mượt mà trắng nõn của cô gái, hơi liếm môi
- Quỳ xuống.
Tịnh Vy ngơ ngác nhìn gương mặt của lão, kìm lại nước mắt, trực tiếp quỳ xuống.
Đình Thái nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Tịnh Vy, ngón tay đeo nhẫn nam vàng khẽ nâng cằm cô ta.
- Bây giờ em là của Diệp tổng, đã biết chưa, sau này hầu hạ người ta cho thật tốt.
Tịnh Vy mất mấy giây để nhận ra Đình Thái đang nói gì, cô ta gật đầu.
- Vâng ạ
Nói xong Tịnh Vy liền phủi chân định đứng lên, nhưng giọng nói của Đình THái lại vang lên một lần nữa, mang theo một chút ác nghiệt.
- Tôi đã cho em đứng lên chưa nhỉ.
Tịnh Vy nghe thấy vậy liền cắn răng lại quỳ xuống.
Đình Thái nhìn khuôn mặt bất động của cô gái dưới ánh đèn vàng, ác ý trong lòng lại nổi lên.
- Bò qua đó đi
Tịnh Vy tròn xoe mắt nhìn lão ta, khoé môi run run
- Vâng… vâng ạ?
Đình Thái cười nhạt: Tai có vấn đề? Tôi bảo em bò qua đó, quỳ dưới chân của Diệp tổng, nghe rõ?
Lạc Văn Xuyên xoa xoa mi tâm, nghiến răng bật ghế đứng dậy, xoay qua đứng đối diện trước mặt cô gái đang quỳ dưới đất, vươn đôi tay.
- Đứng dậy đi.
Nghe mấy lời ấu trĩ kia cậu thực sự méo có chịu nỗi nữa mà, hôm nay mà không cản lại thì sẽ còn có rất nhiều trò bẩn thỉu diễn ra nữa.
Tịnh Vy ngước nhìn bàn tay sạch sẽ trước mặt, vội đưa ra nắm lấy tay của Lạc Văn Xuyên.
Đình THái thấy một màn này liền quay phắt, chỉ tay vào khuôn mạt của TỊnh VY
- Này, cô….
Lạc Văn Xuyên lập tức quay sang, chiếu ánh mắt giết người trên khuôn mặt của lão già đê tiện.
- Câm miệng, tôi chỉ nói đúng một lần.
Đình Thái bỗng dưng e sợ ngang, hắn lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy, sắc như một con dao, một ánh mắt giết người đúng nghĩa.
À thì, Lạc tổng thực sự nổi giận rồi.
Đình Thái vội vàng nhận ra bản thân đang thất thố, vội vàng vuốt xuống tâm trạng của Lạc Văn Xuyên.
- Được được, làm cậu không vui rồi, tôi về sẽ giáo huấn lại đám tiểu nhân này đàng hoàng, Lạc tổng bình tĩnh ngồi xuống uống miếng nước nhé.
Lạc Văn Xuyên kéo cả người của Tịnh Vy đứng dậy, lấy một cái khăn lạnh trên bàn đưa cho cô ta, ánh mắt nghiêm nghị chiếu trên mấy người con gái đứng trong phòng, lại liếc qua Đình Thái đang run cầm cập sợ hãi.
- Đây là công chuyện làm ăn, không phải là một hang khách điếm.
Đình Thái không ngờ Lạc Văn Xuyên lại tức giận đến mức này, cắn răng xuống nước.
Lão ta nhìn sang Diệp Lâm Anh đang thơ thẩn ngồi đó, chỉ chăm chú nhìn ngón tay của mình, khoé môi chốc chốc lại cong lên.
Lão ta nhanh chóng chuyển đối tượng.
- Diệp tổng, hãy bỏ qua cho lão già này một lần nhé.
Hôm nay không thấy vị tiểu thư họ Tô kia ngày ngày sát bên cậu nên tôi cứ tưởng….
Sẽ không có gì nếu như Đình Thái không nhắc đến Tô Thanh, trong một khoảnh khắc thần kì nào đó, Diệp Lâm Anh liếc mắt qua một cách bén nhọn.
- Chuyện cuộc sống của tôi thế nào, còn phiền đến ông tranh cãi.
Cuộc sống nhàn hạ quá khiến lão già như ông đã quên hết quy tắc ở Diệp gia.
HỬm?
Đình THái tái mét mặt mày, ông ta liền ngồi phịch xuống, nhíu mày ra lệnh.
- Tất cả lui hết xuống đi.
Vừa dứt câu, mấy người phụ nữ trong phòng liền bị bảo tiêu đưa ra ngoài, trả lại không gian an tĩnh vốn có.
Lạc Văn Xuyên chậm rãi ngồi xuống, vắt chéo chân.
- Đình lão gia, tôi không mong chuyện này sẽ tái diễn.
Tôi nhớ rằng ở trời Tây này, người nắm quyền không phải là ông mà, đúng không.
Cứ liệu mà hành xử đi.
Về điểm này cậu nắm khá chắc, trước khi muốn dâng mình vào hang cọp tất nhiên phải tìm hiểu kĩ cái hang đó rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, cấu trúc thế nào.
Cậu biết rõ Đình gia không chỉ phất lên nhờ bất động sản mà còn làm giàu nhờ buôn bán chất cấm nên địa bàn mà ông ta hoạt động không nhiều, đa số là rải rác ở trong nước.
Đình Thái tái mặt, ông ta nghiến răng tức giận nhưng rồi đành kìm xuống.
Lạc Thị là một thị trường lớn mạnh, bây giờ đi sanh sự kiếm chuyện chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, mà Lạc Văn Xuyên chính là hòn đá đó.
Mấy năm làm việc ông đã nắm rõ được cách xử lí của Lạc Văn Xuyên.
Mặc dù là một người có vẻ bề ngoài đẹp trai ôn nhu nhã nhặn nhưng thủ đoạn lại cực ác, chỉ cần một câu nói thôi là có thể đánh sập được cả một toà nhà, áp lực là quá khủng khiếp.
Lạc Văn Xuyên không làm việc theo cảm tính mà ẩn chứ trong đó làm hàm ý sâu xa, những suy luận sắc bén và thông minh để dồn con mồi đến chân tường, sau đó là chậm rãi cắn nuốt.
Cứ nhìn thấy cách cậu ta xử lí gọn những ông trùm bất động sản trước đó là biết.
Như vậy thì Lạc Văn Xuyên chẳng dễ đối phó tí nào.
Nhưng mà có điều ông ta không biết, Lạc Văn Xuyên bây giờ đã là một người khác.
So với người cũ càng ôn nhu nhã nhăn hơn, nhưng mặt khác, về thủ đoạn lại càng tàn ác hơn.
Trước khi đến đây, dĩ nhiên Lạc Văn Xuyên đã suy tính hết mọi con đường tắt để có thể đập nát cái ổ tội phạm ở Đình Gia, cách nhanh nhất là qua áp lực đàm phán.
Cứ chờ xem, hôm nay cậu mà không khiến ông ta quỳ xuống bằng chính hai đầu gối của lão thì cậu không phải là Lạc Văn Xuyên nữa..