Ngày cuối cùng ở bệnh viện, Cẩm Lễ xách đồ ăn lỉnh khỉnh đến thăm Lạc Văn Xuyên.
Lúc đến thăm Diệp Lâm Anh cũng biết, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi cậu.
- Anh đi ra ngoài chờ nhé
Lạc Văn Xuyên nhìn hắn, ánh mắt tan trong ấm áp
- Ừ, anh mua cho em tàu hủ ki đi, chỗ ở đường số 4 hôm bữa, ăn ngon lắm.
Lạc Văn Xuyên nói xong vươn tay ra, xoa loạn mái tóc đen dày của Diệp Lâm Anh, hắn khẽ cười
- Được.
Sau khi Diệp Lâm Anh đi thì cánh cửa lại mở ra một lần nữa, người bước vào là một cậu thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc thoải mái, cao gầy tuấn tú.
Cẩm Lẽ đặt trái cây lên bàn, sờ nhẹ lên chăn của Lạc Văn Xuyên.
- Anh khoẻ chưa?
Lạc Văn Xuyên vươn vai, bốc một trái nho từ trong giỏ thả vào miệng, cười tươi
- Còn chưa chết được.
Cẩm Lễ nhìn người trước mặt vui vẻ cười, lại còn nhớ đến những lời mà lúc nãy Diệp Lâm Anh đã nói với cậu trước khi bước vào đây.
Hắn vẫn như thế, vẫn như lần đầu tiên xuất hiện.
Thần thái đó, khí thế đó, rất ngạo nghễ và cường ngạnh.
Hắn nói nhiều lắm, nhưng chỉ lọt vào tai Cẩm Lễ được mấy chữ :” Tôi và Lạc Văn Xuyên đang quen nhau, nên sau này biết điều một chút”.
Đầu óc cậu vẫn còn lâng lâng, cảm thấy chuyện này rất nực cười, nhưng khi nhìn thấy Lạc Văn Xuyên cậu liền hiểu, ra là mình đã chậm một bước.
- Anh có đang vui vẻ không?
Cẩm Lễ hỏi, ánh mắt như một người lạc lối đang tìm kiếm ánh sáng.
Cậu biết phần tình cảm này của mình không thể được đáp lại, nhưng nếu muốn, thì cậu vẫn phải thử vận may một lần.
- Anh sao?
Lạc Văn Xuyên ngước mắt, mặc dù chưa nói gì, nhưng trong ánh mắt tan ra toàn là ấm áp cùng thoả mãn.
- Tiểu Lễ, em đang muốn nói gì với anh sao?
Lạc Văn Xuyên trầm thấp hỏi, khuôn mặt điển trai chiếu thẳng vào người đối diện.
Cẩm Lễ đôi khi vẫn cảm thấy người này không có thật, quá hoàn hảo, tựa như một dạng ảo ảnh.
Cậu siết chặt nắm tay, đè giọng.
- Lạc Văn Xuyên… Em thích anh.
Không gian im lặng, tiếng chim hót trong trẻo ngoài cửa sổ vọng lại, tràn ngập khắp phòng.
Thân ảnh Lạc Văn Xuyên khẽ lung lay.
Nhưng cậu không hề bối rối, chỉ nhẹ nhàng xoa hai tay lại vào nhau.
- Xin lỗi em.
Cẩm Lễ khẽ cười, tiếng cười không có bất kì đau đớn nào, nhưng khuôn mày lại díu chặt.
Thật ra cậu không trách Lạc Văn Xuyên.
Lạc Văn Xuyên không có lỗi, có trách chỉ là không đúng lúc, so với một Diệp tổng lõi đời thì cậu chẳng là gì cả.
Lạc Văn Xuyên là người đầu tiên khiến một người luôn vô tâm như Cẩm Lễ phải thổn thức, xao xuyến.
Có lẽ trong một vài năm nữa khi nhìn lại, Lạc Văn Xuyên vẫn là lựa chọn của cậu nếu có thể chọn lại lần nữa, hoàn toàn không hối hận.
- Cảm ơn anh… Chỉ bộc bạch thôi, nếu không nói ra được thì em sẽ khúc mắc mãi.
Anh cũng đừng áy náy quá.
Nhìn lại, chung quy cậu vẫn là tới trễ một nhịp.
Đột nhiên cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp Lạc Văn Xuyên, dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đó đưa đôi tay sạch sẽ, trắng trẻo ra trước mặt cậu, khẽ cười hấp dẫn:” Chào em, anh tên Xuyên, họ Lạc, em có thể gọi anh là anh Xuyên”.
Khi đó, vạn vật xung quang giống như được đổi mới, bừng sáng rực rỡ.
Cho đến tận lúc này đây, vẫn không có gì thay đổi…
- Bây giờ chúng ta đang ở trên một cương vị khác để nói chuyện với nhau, hãy chào hỏi lại từ đầu đi.
Cẩm Lễ nói, đưa tay ra trước mặt Lạc Văn Xuyên, nghiêm túc
- Chào Lạc Tổng, tôi là Cẩm Lễ, mong sau này được chủ tịch chỉ giáo nhiều hơn.
Lạc Văn Xuyên hơi ngơ ra, nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt, vẫn là lời thoại đó, có chăng bây giờ thời thế đã khác.
Bày tay của Lạc Văn Xuyên cũng đưa ra nắm lấy tay của đối phương, hơi lạnh từ trong lòng bàn tay truyền sang.
- Chào cậu, tôi họ Lạc, tên Xuyên, sau này cứ gọi một tiếng Lạc tổng là được.
———————————————————————
Diệp Lâm Anh quay trở lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi lạc Văn Xuyên, người kia đang ngồi ăn táo gọt sẵn, ánh mắt lơ đễnh hướng ra ngoài cửa sổ lớn, hơn một nửa ánh sáng bên ngoài hắt lên chăn của Lạc Văn Xuyên, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh.
- Em đói chưa?
Lạc Văn Xuyên thoải mái híp mắt, đưa tay ra
- Lạnh quá đi.
Hắn vừa nghe xong liền vội đặt đồ ăn lên bàn trà, ôm cả người Lạc Văn Xuyên vào lòng, hà hơi vào sau tai của cậu.
- Em là đồ ngốc à, còn không mặc thêm áo vào.
- Nhưng mà mặc vào thì nóng.
Diệp Lâm Anh khẽ cười nét cứng nhắc thường ngày cũng không còn thấy đâu nữa, giống như hoàn toàn biến thành một phiên bản khác.
Hắn nắm lấy tay của người kia, móc ngón tay vào tay của cậu
- Thằng nhóc kia nói gì với em thế.
Lạc Văn Xuyên gác cằm lên vai của hắn, nhép miệng.
- Anh muốn nghe à?
- Ừ, kể anh nghe đi.
Lạc Văn Xuyên nhún vai
- Cậu ấy tỏ tình với em.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy tay của hắn khẽ run lên, trong mắt cũng tối sầm lại.
Lạc Văn Xuyên cười thoải mái, xoa xoa ngón tay của hắn.
- Anh sợ cái gì, em có chạy cũng không thoát được được đâu, đúng không? Chính miệng anh đã nói thế mà.
Cậu nói xong, đưa tay lên lại luồn vào tóc của Diệp Lâm Anh.
Cái tên này đúng là lo lắng thừa không đâu mà.
Nhưng mà vậy càng đáng yêu.
Lạc Văn Xuyên cười lớn, vòng tay qua hông hắn.
- Cái đồ giả bộ này, không phải anh đã thị uy với người ta trước khi vào đây rồi hay sao.
Đừng có hỏi làm sao em lại biết được, có trách thì trách giọng anh quá to.
Diệp Lâm Anh hạ thấp tone giọng, ánh mắt lạnh lùng.
- Anh để ý lâu rồi, lúc nãy ở ngoài cửa cũng là cố ý đó.
Nói nó biết, cũng là nói cho em biết.
Đúng là em không chạy được đâu.
Lạc Văn Xuyên đưa tay lên véo lấy má của hắn, bĩu môi.
- Đáng sợ ghê nhỉ.
Khẩu khí cũng không nhỏ.
Hắn lại luồn tay vào trong áo của Lạc Văn Xuyên
- Cũng phải xem rõ bạn trai của em là ai.
Lạc Văn Xuyên thực sự không thể để cho cái tên này được nước làm càn Hoài thế được, kể từ khi thổ lộ thành công hắn ngày càng quá đáng, lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, giống như ngựa thoát dây cương vậy.
Lạc Văn Xuyên chặn lại khuôn mặt yêu nghiệt đang vùi vào cổ mình, đè giọng
- Đồ cầm thú.
- Ừ, cái gì anh cũng nhận hết.
——————————————————-
Cẩm Lễ đứng trước cổng bệnh viện cho 15 phút đồng hồ, không làm gì cả, chỉ đơn giản là đứng đó thôi, ánh mắt của cậu đảo quanh, nhìn những đứa bé đang chơi đùa trên bậc thềm bệnh viện, những ông cụ đang đánh mặt chược và những bà lão đang ngồi phơi nắng.
Thế giới như đảo quanh, xoay vòng, dừng lại rồi lại đảo quanh.
Đơn phương cũng không tính là sâu đậm lắm, chỉ là… có chút nản.
Vậy là mối tình đầu đi tong, tan như mây khói.
Khẽ thở phào một hơi, Cẩm Lễ móc điện thoại, chuẩn bị đặt xe.
Đương lúc ấn đặt, bóng dáng một chiếc xe xám bạc gầm rú chạy tới, đỗ một đường trước mặt Cẩm Lễ.
Chiếc xe hơi thể thao bóng loáng, sành điệu cho thấy phong cách chủ nhân của nó.
Đình Văn Ngạn hạ cửa kính xuống, ngoắc tay
- Lên xe.
Cậu định mở miệng từ chối như thói quen nhưng rồi lại nuốt vào trong, bình thản mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Đình Văn Ngạn hiếm khi nào thấy người này ngoan ngoãn đến vậy, mày đẹp hơi giãn
- Anh ta ổn không?
Đình Văn Ngạn là đang muốn nói đến họ Lạc kia, mấy ngày trước chuyện Lạc Văn Xuyên nhập viện đã chấn động báo chí thành phố luôn rồi.
Video được quay lúc Sở Hạo ra tay với Lạc Văn Xuyên cũng đã lan truyền với tốc độ nhanh chóng mặt trên mạng xã hội.
Nhưng mà trong video chọn góc quay rất khéo, mặt của Lạc Văn Xuyên thì không rõ lắm, nhưng mặt cửa Sở Hạo thì dặc biện rõ ràng, thậm chí từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cũng đều chân thực, cho thấy lúc xuống tay anh ta ác bao nhiêu.
Cái này thì không nghi ngờ gì, chắc chắc Diệp Lâm Anh đã nhúng tay vào đoạn video đó.
Cái tên này vốn nổi danh là quỷ quyệt mà.
Cẩm Lễ không trả lời, vô định nhìn về phía trước.
- Anh bị từ chối rồi phải không?
Đình Văn Ngạn vừa mới hỏi xong, bàn tay của người kia bằng mắt thường có thể thấy đang căng cứng.
Y khẽ cười, vươn tới nắm lấy gáy của cậu.
- Buồn? Thất vọng? Đau đớn? Nói tôi biết đi, anh đang nghĩ gì thế?
Cẩm Lễ liếc qua, nhưng không chặn lại, nghiêng đầu nhìn Y một cách lạnh lùng
- Cậu đúng là thằng điên.
Đình Văn Ngạn nhướng mày.
Aigooo, lạnh lùng ghê ấy nhỉ.
Y chạm tay mình vào môi của cậu, vuốt nhẹ.
- Quên anh ta đi, nhìn tôi thôi.
Đôi lúc Cẩm Lễ còn cảm thấy, ở với người điên quá lâu, cậu giống như cũng phát điên theo Đình Văn Ngạn.
Ngón tay nóng rực của y di chuyển từ môi lên mũi, rồi đến lông mày của cậu, mỗi nơi đi qua đều thiêu đốt như lửa.
Kính xe là kính một chiều, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Dĩ nhiên là Cẩm lễ không biết…
Đình Văn Ngạn vốn còn trẻ tuổi, sức lực cũng cường hãn, y chỉ cần dùng một tay cũng dễ dàng giam hai tay người kia.
Nhưng mà ngoài việc im lặng, nhìn chằm chằm động tác của Y, thì Cẩm Lễ không lên tiếng, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Y.
- Hửm, sao anh lại im lặng, nói với tôi đi.
Đình Văn ngạn vừa nói, tay đã sớm mò đến thắt lưng của cậu, “cạch” một tiếng, thắt lưng trực tiếp bị tháo lỏng, bị rút ra một cách dễ dàng.
Cẩm Lễ nheo mắt nhìn cái thắt lưng mấy giây trước còn yên vị trên người mình đã bị rút ra, nghiêng đầu nhìn Y
- Đừng có đùa giỡn tôi.
- Tôi đang rất nghiêm túc.
Đình Văn Ngạn khẽ cười trầm thấp, tiếng cười quyến rũ lọt vào tai của Cẩm Lễ, thậm chí khiến lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, giống như có một khoảng trống to lớn, cần được lấp đầy ngay lập tức.
Không cần suy nghĩ, Cẩm Lễ đột ngột chồm tới, rất chuẩn xác nhắm vào đôi môi đang hé mở của đối phương, gặm cắn như mất đi lí trí.
- Ưm… hừ
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên, không gian xung quanh lập tức nóng lên.
Đình Văn Ngạn kéo cả người của cậu về phía sau ghế phụ, trong phút chốc đã lăn lộn từ phía trên xuống phía dưới.
Cẩm Lễ nắm lấy vạt áo của đối phương, siết đến nhăn nhúm.
Đình Văn Ngạn di chuyển tay rất thành thục, tựa như đã làm chuyện này cả hàng ngàn lần, lột bỏ thành công áo của người kia.
Trong xe có ánh sáng, toàn bộ đều bị thân trên trần trụi của Cẩm Lễ thu hút hết, tầm mắt của Y đặt trên cái eo gầy có lực của cậu, cuối người gặm cắn.
Đình Văn Ngạn đỏ mắt, siết lấy hông của đối phương
- Mẹ kiếp, nâng cao chân lên.