Nội tâm của Tiểu Q cũng muốn tan vỡ luôn rồi.
Mới offline có mấy tiếng, vừa trở về đã bị xét nhà.
Nó nghiêm túc cân nhắc xem có nên viết đơn từ chức ngay tại chỗ và gửi cho lãnh đạo hay không, tiêu đề là "Lộ trình tinh thần của hệ thống số QAQ trong nhiệm vụ này, không làm được, cho bao nhiêu tiền cũng làm không được."
Không phải là không muốn làm mà thật sự là làm không nổi.
Thế giới này rõ ràng là có mâu thuẫn với ngốc bạch ngọt! Nó ngây thơ lại ngốc nghếch mà đến, mặc dù được chủ nhân bao bọc nhưng mỗi ngày đều cảm thấy kinh hãi!
Bùi Lâm trấn an nó: "Kì thực thì cũng không có gì đâu, Seth cũng không làm gì quá đáng cả, chỉ là gắn thêm một cái "công năng trò chuyện" vào mà thôi."
Hoắc Tu Tuần: "Cũng không phải là chỉ có mỗi một "công năng trò chuyện".
"
Bùi Lâm: "........."
"Nó có tất cả các chức năng của một phần mềm trò chuyện bình thường, nó còn có thể gọi video."
Bùi Lâm: "........."
"Khẩu lệnh là "khởi động video", giáo sư Bùi có muốn thử chút không?"
Bùi Lâm thầm nhớ lại hai năm trước, đồng nghiệp A Trác bị công nghệ hack của phần tử tội phạm làm cho hoa mắt, mặc kệ lòng hiếu kì ra sao sau đó đều bị hố thảm.
Hoắc Tu Tuần: "Bùi Lâm ca ca, tớ chỉ muốn nhìn cậu thôi mà, sẽ không làm cái gì khác đâu.
Tớ bảo đảm đấy."
"......"
Lòng hiếu kì hại chết nhà khoa học.
Sau khi video được kết nối, thứ giáo sư Bùi nhìn thấy là quang cảnh lớp học thông qua cái nhìn của Hoắc Tu Tuần.
Bên này Hoắc Tu Tuần cũng nhìn thấy quang cảnh ở trong trung tâm mua sắm.
Xung quanh đều là gương, chiếu ra cảnh tượng những con rối thỏ đưa kẹp tóc và bóng bay cho trẻ em trong cửa hàng quần áo, ngoài ra còn có âm thanh vui cười của các bạn nhỏ và tiếng nhạc leng keng khắp nơi, Đường Thải Bình ôm không hết những hộp quà lớn nhỏ, chỉ đành chất đống trên sô pha của cửa hàng.
Hoắc Tu Tuần: "............"
Sự vui vẻ, náo nhiệt ở trung tâm mua sắm trái ngược hoàn toàn với phòng học tịnh mịch, tối tăm.
Khó trách y không muốn quay lại, xem ra cả một buổi chiều ngày hôm nay, giáo sư Bùi đã chơi rất, là, vui, vẻ?
Bùi Lâm: "Cậu không có đanh giá gì khác sao?"
Y cố ý làm lộ ra tay áo ở trước gương, cả người là màu sắc sặc sỡ chói mắt như tia laze.
Hoắc Tu Tuần cười lạnh: "Còn mua cả quần áo đẹp, trách không được lại vui đến mức quên trời quên đất."
Bùi Lâm: =_= Đẹp á?
Bên ngoài phòng học lại có tiếng sấm nổ ầm ầm, ở rất gần.
Hơn 4 giờ chiều mà bầu trời đã tối sầm, nhóm học sinh tiểu học thì thét chói tai.
Hoắc Tu Tuần cắt đứt âm thanh đáp lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Bùi Lâm ca ca, hôm nay cậu không quay lại lớp học à?"
"Tiếng sấm thật đáng sợ, tớ không muốn ở một mình, cậu quay về có được không?"
"Bùi Lâm ca ca, chiều nay tớ sinh bệnh, dạ dày đau lắm, đi không nổi, chân cũng xoắn cả lại.
Cậu xong việc thì đến đón Tiểu Tuần được không? Muộn mấy thì tớ cũng chờ."
Bùi Lâm: "Cậu mở cặp sách ra đi, tôi có để lại cho cậu mấy tờ tiền trong đó đấy."
"......"
"Chút nữa sau khi mua đồ xong, mẹ tôi sẽ đưa tôi đi "Star Music" ăn cơm.
Hôm nay cậu cứ bắt xe về trước, nhớ mua ô, đừng để bị ướt, nên mua đồ ăn thì cứ mua.
Ngày mai chúng ta gặp lại ở trường."
"......"
"Tôi sẽ không chạy mất đâu.
Hiện tại cũng không phải là nửa đêm, mẹ tôi đang nhìn chằm chằm tôi đây này."
Hoắc Tu Tuần: "Tôi không tìm thấy tiền."
Bùi Lâm: "Trong túi có khóa kéo, cậu tìm cẩn thận cho tôi, không rơi ra ngoài được đâu."
Đối phương giả bộ như thật, sột soạt sột soạt tìm kiếm một phen: "Thật sự là không có mà."
Những tên tội phạm quỷ quyệt thường làm mọi cách để đánh lừa các cơ quan tổ chức của nhà nước.
Trong trường hợp này, Bùi Lâm cũng an ủi hắn rằng:
"Không sao, tìm không thấy cũng không có việc gì, dù sao trong lớp không phải là có không ít người làm nhiệm vụ muốn mang lại sự ấm áp cho cậu hay sao? Như vậy đi, cậu đi tìm bọn họ mượn ít tiền, ngày mai tôi sẽ tìm cách trả lại giúp cậu, hoặc là dứt khoát để bọn họ tiện đường tiễn cậu một đoạn?"
"......"
Bụp, tút tút tút.....
"Hệ thống trò chuyện" này còn rất có linh tính, đối phương tức giận cúp máy, bên này còn truyền đến âm thanh điện thoại bị quăng đi.
......
Trên đường về nhà.
Mua sắm cả một buổi chiều, một người phụ nữ có sức chiến đấu cao như Đường Thải Bình cũng mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Nhưng Bùi Lâm vẫn không dám thả lỏng, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý văn kiện, sửa sửa, xóa xóa, sau đó lại gia tăng thêm lớp mã hóa.
Ba cái kế hoạch "công lược", một chữ cũng không lưu lại.
Tiểu Q vẫn còn đau lòng, Bùi Lâm đã xác nhận với nó về cách xóa bỏ hoàn toàn tài liệu mà không để lại dấu vết gì.
Vẫn là tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn của một nhân viên công vụ trong Nhất Xứ.
Chẳng mấy chốc, phần "Kế hoạch chiến lược 14-15 tuổi ban đầu: làm quen sớm với các đồng nghiệp trong Nhất Xứ như Chử Tuần, A Trác, v.v.", không những không còn dấu vết, mà còn được che đậy một cách chu đáo, thay vào đó là "Danh sách vật phẩm mà giáo sư Bùi dùng để chăm sóc Seth ốm yếu"....
Túi chườm nóng√
Thuốc dạ dày√
Món cháo vừa ngon lại dễ tiêu hóa√
Tiểu Q: "........."
Không chỉ viết ra, mà Bùi Lâm vừa vào cửa đã bận lên bận xuống, chuẩn bị những thứ có trong "danh mục" kia.
Dì Đào nghe nói thì tưởng ý muốn ở trong phòng ăn cháo, còn vội vàng cho vào một cái bình giữ nhiệt thật to, tất cả đều thuận lợi.
Thảm điện√
Có một số người thân thể không tốt, buổi tối sẽ sợ lạnh, vì thế y lập tức từ chỗ sâu nhất trong tủ quần áo lấy ra
Áo ngủ√
Áo ngủ tiểu khủng long mà y ghét nhất cuối cùng cũng có chỗ dùng.
Khi Bùi Lâm làm xong những việc này, đôi mắt màu xám khói lại lóe lên sự dịu dàng, chính là cái bầu không khí ôn nhu kia.
Nhưng mà lần này, Tiểu Q không bị lừa như trước nữa!
Khi offline, nó đã tình cờ đọc được một cuốn tiểu thuyết.
Khi tên cặn bã trong cuốn tiểu thuyết biết rằng điện thoại của mình sắp bị bạn gái kiểm tra, cả đêm tên kia cứ sửa sửa xóa xóa, ghi đè lên bản ghi chú ghi thông tin của bạn tình, và viết lại một bản "danh sách những món đồ mà bạn trai tốt nên mua cho bạn gái đáng yêu."
Giống, y, chang!
"Đúng rồi chủ nhân! Trong hệ thống của chúng ta có một đạo cụ kiểm tra độ yêu thích....." Tiểu Q đột nhiên nghĩ ra.
Trong trường hợp Seth hack vào và thình lình nhìn thấy giá trị yêu thích là "1" kia, thì dù chủ nhân có nỗ lực viết bao nhiêu cái "danh sách" đều sẽ là vô ích!!!
[Đinh......đã thành công kiểm tra xong giá trị yêu thích, giá trị hiện nay là 0.8]
Tiểu Q: "......"
Tiểu Q: "......................."
Kiến thức này đã được tiếp thu! Trước đây nó cũng biết rằng giá trị yêu thích có thể chuẩn xác đến từng chữ số thập phân! Nhưng đã là 1 rồi, tại sao còn hạ xuống 0.8???
Đối mặt vói con số 0.8 này, giáo sư Bùi cũng trầm ngâm mất một lúc.
"Cái này có thể tiêu hủy như tiêu hủy những văn kiện kia không?"
[Không thể!!!! Đây là công năng vốn có của hệ thống, không tiêu hủy được! QAQ.....]
Với Tiểu Q thì đây là một vấn đề lớn, kết quả chủ nhân của nó lại nói: "Vậy thì chỉ có thể thử xem, xem có thể ngụy trang được hay không."
Ngụy trang? Ngụy trang như thế nào?
Tiểu Q trơ mắt nhìn chủ nhân của nó mở ra một cổng chỉnh sửa nhỏ, một lúc sau.
"Đã xong."
Tiểu Q: "............"
0.8 là tiền tố vật lý, được vụng về ngụy trang thành 100.8, Tiểu Q nhìn thấy thì cạn lời luôn.
Nếu không nhìn kĩ, thì cũng có cơ hội để vượt cấp?
Nó chậm rãi nhìn về phía chủ nhân đẹp trai nhà nó.
Không hổ danh là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết!!!
Cái này chính là sự "âm hiểm xảo trá và trí thông minh thấp cùng tồn tại" vẫn thường xuất sách giáo khoa đây mà!
......
Việc giá trị yêu thích giảm xuống khoảng 0.2 điểm này, là người nhà của người bị hại, Tiểu Q có thể hiểu được.
Ai nha, chủ nhân nhà nó thật là tốt, có chung kẻ thù với nó!
Nhưng nhìn kĩ lại tình hình dao động cụ thể, Tiểu Q lại không hiểu được.....có chút kì quái, buổi sáng, độ yêu thích của nhân nhà nó cư nhiên đã giảm xuống mức 0.7, nhưng đến buổi chiều lại tăng thêm 0.1, lúc này điểm số mới dừng lại ở mức 0.8!
Cũng chính là nói, lúc chủ nhân tự mình ra tay giúp đỡ nam chính là khi mà giá trị yêu thích của y đang chạm đáy cốc??
Ngược lại khi bị nam chính hack vào hệ thống thì lại tăng lên 0.1???
Cái logic gì vậy trời???
[Lẽ nào.....là hệ thống thống kê sai ư?]
Không đúng, đợi chút đã.
Nó hiểu ra rồi!
Tiểu Q cảm thấy rất tự hào, nó đi theo chủ nhân, trí thông minh cũng tăng lên không ít! Đúng vậy, lúc sáng nó đã cảm thấy không đúng....Nam chính Seth ở trong sách, là một người đã trải qua biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, có cái gì mà chưa từng thấy qua?
Vì thế, sau khi sống lại, mang theo kí ức kiếp trước, sao lại có thể bị một câu "con trai sát nhân" của một tên nhóc học tiểu học khiêu kích đến mức đánh người cơ chứ?
Tất nhiên, bị người chọc vào chỗ đau, cho dù là đại lão cũng sẽ có lúc tâm tình kích động mà làm ra một số chuyện mất đi lí trí.
Nhưng ở trong sách, khi Bùi Lâm và đồng nghiệp thả dây câu cá lớn mà khiêu khích Seth, lời nói so với thằng nhóc học tiểu học kia thì ác liệt hơn nhiều.
Nhưng cũng không thấy Seth phản ứng như vậy!
Đợi một chút.
Tiểu Q nhìn bình đựng cháo, áo ngủ và thảm điện ở trước mắt.
Nhớ đến lúc sáng khi chủ nhân ra tay cứu giúp nam chính....!Y biết rõ nam chính đang diễn kịch, nhưng y vẫn phối hợp với nam chính.
Nam chính diễn cảnh kích động và bi thương, nhưng nhìn kĩ lại thì sẽ thấy có rất nhiều sơ hở, mà diễn xuất của chủ nhân nhà nó lại mượt mà, xót xa vô cùng.
Vậy là phe ta vẫn có thể đấu tiếp được rồi.....
Hoàn toàn có thể đấu tiếp! Tiểu Q thoáng chốc kích động hẳn lên!
Thông tin bị nghiền áp thì thế nào, kĩ thuật hack cao siêu thì có sao? Đại Boss không hổ là đại Boss, bề ngoài thì tỏ ra bất đắc dĩ mà sủng ái, đau lòng mà dao động, kì thật lại nhìn thấu tất cả, không có chút cảm tình gì!
Sau khi Tiểu Q tóm tắt xong, cảm thấy hôm nay nó thật siêu phàm, rồi chờ đợi mà nhìn chủ nhân của nó.
Bùi Lâm rũ mắt cười: "Mày nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng."
Y không cho Tiểu Q cơ hội để hỏi, mà mở ra càng nhiều quyền hạn cho chính mình: "Mặc dù về phương diện kĩ thuật tao bị Seth áp chế, nhưng tao cũng có lĩnh vực mà bản mình am hiểu.
Về mặt lý luận, hắn có thể hack vào hệ thống của mày, mà tao cũng có trình độ nhất định để tấn công hắn."
Tiểu Q: "..............."
Bùi Lâm: "Sao thế?"
Tiểu Q vạn phần hổ thẹn: "Huhuhu xin lỗi chủ nhân, Tiểu Q thật là kém cỏi Q_Q...."
"Mặc dù Tiểu Q không biết hệ thống của hắn là cái dạng gì, nhưng vẫn có cảm giác hệ thống đó là hệ thống bậc cao.
Ở trước mắt những hệ thống bậc cao kia, Tiểu Q giống như một cái máy tính đứng trước một cái máy tính đầu cuối cỡ lớn vậy, huhuhuhu."
Bùi Lâm: ".........."
"Cũng không đến mức chỉ là một cái máy tính chứ?"
Tiểu Q: "Vậy thì là một chiếc di động giá rẻ?"
Sau khi nói xong, Tiểu Q càng cảm thấy bi thương.
Bởi vì nó mà chủ nhân giống như một người tay cầm điện thoại giá rẻ và phải chơi một trò chơi với những hacker hàng đầu phía sau máy tính đầu cuối, nó lại trở thành kẻ kéo chân sau chủ nhân rồi!
Tiểu Q cảm thấy bản thân mình nhất định đã bị ghét bỏ, nhưng không ngời Bùi Lâm lại nở nụ cười.
Y nhìn làn mưa bên ngoài cửa sổ.
"Phải mất một lúc nữa thì Seth mới có thể tới đây."
"Nhân lúc này, trước tiên để tao làm một cái tường lửa đơn giản cho mày, nhân tiện, chúng ta cùng nhau nhìn kỹ một chút, "Tiểu Q giá rẻ" của chúng ta có thể làm được gì nhé?"
......
Thoáng chốc, các hạng mục số liệu của Tiểu Q đều bị Bùi Lâm làm mới và cẩn thận kiểm tra qua một lần.
Bao gồm các loại đạo cụ, công năng, số liệu, còn có cái đồ chơi gọi là "Bút kí tình yêu".
"Cái đang bay ở trên trời này là cái gì vậy?"
Tiểu Q: "À, 7% này là "mức độ sụp đổ" của lần luân hồi này của chúng ta, chủ nhân, giá trị này rất thấp, vô cùng an toàn.
Mà 51.23% là "tổng mức độ sụp đổ" của thế giới trong "Cứu rỗi nam chính hắc hóa", thời gian cũng xem như là còn chút dư dả."
"Nói chung, khi mức độ sụp đổ của một thế giới đạt đến 100% thì sẽ bắt đầu một lần luân hồi mới, mà khi tổng mức độ sụp đổ đạt đến 100% thì thế giới sẽ rơi vào kết cục BE, không thể khép lại, nhưng Tiểu Q tin rằng chủ nhân nhất định có thể khiến cho thế giới này đi đến kết thúc HE và khép lại, dù sao thì chúng ta vốn đã có thiên thời địa lợi nhân hòa!"
Bùi Lâm nhướng mày, ngón tay đang chỉ vào số liệu hơi ấn xuống, làm hiện ra một loạt số liệu trong lịch sử.
Y nhìn một lát: "Còn rất sớm?"
......
Đêm đó mưa rơi đến 8 giờ tối vẫn chưa ngừng.
Tiểu Q: "Chủ nhân, hôm nay nam chính.....thật sự sẽ đến sao?"
Bùi Lâm: "Sẽ."
Nhưng tan học cũng được mấy tiếng rồi, muốn đến thì cũng đã đến từ sớm, Tiểu Q yên lặng cầm lấy "Bút kí tình yêu" mà lật qua lật lại, xác thực nam chính hiện tại cũng không ở bên bất kì người xuyên việt nào.
Bùi Lâm: "Hắn đang giận lẫy."
"Tao trào phúng hắn ta, hắn ta ồn ào giận dỗi, đây là đang đợi tao gọi điện đến trước để "mời" hắn qua đây mà."
"......"
"Đây là vấn đề của tao, kì thật tao có thể cúi đầu chịu thua trước."
Lời còn chưa nói xong, cốc cốc.....!Phía cửa sổ đột nhiên vang lên hai tiếng gõ.
Đêm đen như vậy, cửa sổ ở tầng hai, dây thường xuân lay động.
Nháy mắt Bùi Lâm nghĩ đến một cảnh tượng trong truyện cổ tích.
Y mở cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào quần áo bị xối ướt, lạnh băng của đứa nhỏ: "Bộ dáng này của cậu, rất giống Peter Pan."
Gương mặt Hoắc Tu Tuần có chút trắng bệch, mê mang.
Lúc hắn còn nhỏ, không có ai có thể mua cho hắn sách báo nước ngoài và phim hoạt hình Disney, vì thế hắn không biết Peter Pan là ai.
Nhưng hắn thích ánh sáng nhạt ở trong mắt của giáo sư Bùi vào lúc này, cực kỳ thích.
Bùi Lâm: "Một chân của cậu bị thương thì trèo lên đây kiểu gì?"
Nói rồi y vươn tay, ôm người từ trên cửa sổ xuống.
Làn da ấm áp cảm nhận được cái lạnh thấm vào xương cốt của mưa thu, mà Hoắc Tu Tuần trong nháy mắt kia lại được ấm áp bao quanh.
Hắn hơi giãy giụa: "Bùi Lâm ca ca, cả người tớ đều bị ướt rồi."
"Không sao."
Nghe y nói không sao, thân thể căng chặt của Hoắc Tu Tuần mới hơi thả lỏng một chút, giống như một con vật nhỏ tìm được nhà, an tâm mà dụi đầu vào cổ chủ nhân.
"Bùi Lâm ca ca...."
Hắn cọ cọ, như là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại bị Bùi Lâm cắt ngang: "Seth, tôi vừa mới tính toán một chút, các chỉ số của thế giới này mà cứ đi xuống như vậy thì thế giới sẽ sụp đổ trước cả khi chúng ta trưởng thành mất."
"Để có thể đạt thành "kết cục tốt nhất" thì phải đợi đến sau khi trưởng thành, nếu không cốt truyện sẽ không chấp nhận."
"Cậu dự định làm như thế nào?"
Người trong ngực thoáng chốc bất động, ngay cả hô hấp cũng không cảm nhận được.
Bùi Lâm: "......"
Da thịt dán sát vào nhau, độ ấm trên người Seth bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Có thể y hơi tàn nhẫn, cái khác thì có thể diễn được, nhưng nhiệt độ cơ thể thì diễn thế nào được.
Nhưng mà, người này nếu thật sự biết cái gì gọi là "sợ hãi", là "yêu" thì đời trước đã sớm nắm lấy cơ hội để tẩy trắng, sao còn có thể ở đây?
Y cũng không quá hoài nghi tình cảm của Seth, nhưng vẫn có những mâu thuẫn không thể lí giải được.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để nổ cá* một lần nữa...
*Nổ cá: là ngôn ngữ mạng, chỉ những người chơi game chuyên nghiệp mà lại chèn ép người chơi mới.
Nhưng cuối cùng, y chỉ nhìn hắn, dùng ngón tay sờ sờ lọn tóc mềm mại ướt át của Seth:
"Đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết nhé?".