Editor: demcodon
"Ngày hôm qua còn gọi điện thoại về để Tiểu Tề cầm một ít quần áo, kêu thím đừng lo lắng, nói tập đoàn đột xuất có chuyện nên hơi bận rộn mà thôi. Cả đêm đều ở công ty, vậy chắc bận rộn lắm nhỉ?!"
Từ khi Lục Dương đến Đế Cảnh Quận, ngoài đi công tác không có ở Thân Thành thì Tông Chính Hải đã rất ít khi liên tục vài ngày đều không trở về nhà ăn cơm. Huống chi là hoàn toàn ở bên công ty.
Thật vất vả trong nhà mới có hơi người nhưng bỗng nhiên không có, thím Trương cũng cảm thấy không thích ứng. Bà oán giận nho nhỏ nói với Lục Dương: "Thím không dám hỏi Tiểu Tề trực tiếp, thằng nhóc này sẽ nói lung tung làm đầu óc thím choáng váng. Cuối cùng quên mất thím muốn hỏi cái gì."
Tề Bằng là thư ký sinh hoạt của Tông Chính Hải. Lúc trước Lục Dương mới tới chính y là người sắp xếp đưa đón.
Thím Trương hằng năm đấu trí đấu dũng với Tông Chính Hải "không về nhà", đối với người bên cạnh hắn rõ như lòng bàn tay, thường xuyên nghĩ biện pháp "hỏi thăm".
Nhưng vô luận là Tông Chính Hải hay mấy ông già bên cạnh hắn, như Lưu Hướng Kiệt và đám người Tề Bằng tự nhiên cũng rất quen thuộc với thím Trương. Bọn họ đã sớm hình thành một hệ thống "ứng đối" với bà.
Chờ thím Trương phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình vẫn chưa hỏi chuyện mấu chốt.
Lục Dương biết thím Trương đây là thật thương Tông Chính Hải, lo lắng hắn ở bên ngoài bận rộn không rảnh lo ăn cơm và nghỉ ngơi. Bằng không nam chủ nhà ít về ăn cơm, các bà còn mừng được thảnh thơi, hà tất tự tìm mệt mỏi.
Thím Trương lúc nào cũng vừa quan tâm cũng vừa nói bên cạnh, Tông Chính Hải vẫn luôn vất vả như vậy.
Anh Hải vốn đã đủ mệt mỏi, hiện tại ở trong nhà còn có thêm cậu bận rộn cũng không thể giúp được gì chỉ toàn gây thêm phiền phức. Nghĩ đến đây Lục Dương nhịn không được hỏi: "Lúc anh Hải nói chuyện điện thoại với thím giọng điệu như thế nào? Tâm tình của ảnh có tốt không?"
"Giọng điệu? Giống như bình thường thôi, không có gì đặc biệt. Tại sao tâm tình không tốt?"
"Không... không có việc gì, giống như bình thường là tốt, cháu chỉ là nghĩ... lúc chịu áp lực lớn từ công việc thì tâm tình có thể không tốt."
Lục Dương không dám nói với thím Trương chuyện hai ngày trước xảy ra ở khách sạn Tông Thiên, chỉ có thể nói mập mờ.
"Chao ôi, cháu cứ yên tâm đi, Hải tổng của chúng ta làm bằng sắt. Cậu ấy mới không sợ mệt mỏi, ước gì có thể chịu áp lực từ công việc càng lớn càng tốt. Cậu ấy mà sợ cái gì? Cậu ấy là siêu nhân oai."
Lục Dương: "???" Cách xưng hô này, giọng điệu này, tại sao lại cảm thấy hoàn toàn khác với phong cách vừa rồi nhỉ?
Khi Lục Dương đang ngây ngốc vì thím Trương đột nhiên mở ra hình thức "lải nhải" lại phát hiện giọng thím Trương thu nhỏ lại, dường như là đang nói cách xa điện thoại.
"Rốt cuộc đã trở lại, về thật đúng lúc, giờ ăn cơm chiều trong nhà cũng vừa qua!"
Lục Dương đang ở phim trường Nhạc Viên - Thân Thành xa khẳng định không thể trở về. Thím Trương nói những lời này hiển nhiên không phải nói với Lục Dương.
Lục Dương ý thức được có thể là Tông Chính Hải về nhà, mà thím Trương đang nói chuyện với cậu. Lục Dương nhất thời khẩn trương lên cầm chặt di động trong tay.
Quả nhiên, kế tiếp cậu nghe được thím Trương tiếp tục nói: "Thím đang nói chuyện điện thoại với A Dương, tạm thời không đếm xỉa tới cậu."
Phải biết rằng trưởng bối giận dỗi cũng rất có cá tính. Nhưng lúc này Lục Dương đã không rảnh thưởng thức sự "hoạt bát" của thím Trương. Cậu ngừng thở, hết sức chăm chú, dường như làm như vậy là có thể nghe được giọng Tông Chính Hải từ đầu điện thoại bên kia. Đáng tiếc cái gì cũng không có nghe thấy.
Lúc này thím Trương có thể đã nói chuyện xong với Tông Chính Hải. Cho nên giọng lại khôi phục âm lượng bình thường.
Giọng điệu của bà và người vừa mới giận dỗi hoàn toàn khác nhau, trong vui sướng lộ ra một phần sốt ruột: "A Hải đã trở lại, không biết đã ăn cơm chưa. Trong nồi đang nấu chè, thím bưng lên cho cậu ấy một chén. Bằng không chờ cậu ấy đến ăn thì chè của thím đã nguội lạnh!"
Lục Dương vội vàng nói: "Dạ được, thím bận thì đi đi." Lục Dương nghe thím Trương chuẩn bị đồ cho Tông Chính Hải thì lập tức tỏ vẻ không hề quấy rầy bà.
"Được rồi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói." Thím Trương dặn dò Lục Dương: "Cháu cũng vậy đó, tuổi còn trẻ đừng học theo anh Hải, cuộc sống không chỉ có công việc, nhớ nghỉ ngơm sớm một chút!"
Lục Dương làm ra "bảo đảm" với thím Trương, chờ thím Trương cúp điện thoại trước mới cầm di động trố mắt nhìn một lát. Lúc này khoảng cách cậu và Tông Chính Hải chạm mặt ở khách sạn đã qua một tuần, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Trong một tuần cậu có thể hoàn thành hơn 50 cảnh, hơn nữa là có lời thoại, có tình tiết, có diễn chung với bạn diễn. Trong một tuần cũng đủ để cho cậu suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện, còn có xác định một vài chuyện.
Ví dụ như tình cảm cậu đối với Tông Chính Hải, lại ví dụ như kế tiếp cậu nên làm gì, muốn làm gì.
Đời trước vì kiếm sống, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên không rảnh bận tâm đến vấn đề tình cảm. Sau khi đến phim trường Hoành Trì lại vội vàng chạy đóng phim, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt (trăng tuyết hoa gió) kia cũng không rảnh lo. Lục Dương trước khi "sống lại làm người" vẫn là một nam thanh niên lớn tuổi độc thân. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích đàn ông. Càng làm cho cậu không thể tưởng tượng được là người mình thích ngược lại cũng thích cậu.
Có một số việc không cố ý suy nghĩ thì cũng không phát hiện được chuyện gì, chỉ khi nào cẩn thận nhớ lại thì sẽ phát hiện rất nhiều chỗ kỳ diệu.
Tông Chính Hải mặc dù luôn tuy là dáng vẻ lạnh lẽo như sông băng, nhưng ở trước mặt Lục Dương lại nhu hòa rất nhiều. Đương nhiên, hắn đối với mấy người thím Trương cũng như thế, chỉ có đối xử với duy nhất người nhà là dịu dàng và săn sóc.
Bất quá những dịu dàng này luôn có chút khác biệt vi diệu, người ở trong cuộc chỉ cần nguyện ý so sánh thì nhất định có thể phát hiện được.
Quan trọng nhất là Tông Chính Hải tôn trọng mỗi sự lựa chọn và quyết định của Lục Dương, và sử dụng cách của mình để trợ giúp Lục Dương thực hiện những mục tiêu này.
Có thể nói, không có Tông Chính Hải thì Lục Dương muốn trở thành diễn viên thì sẽ càng thêm khó khăn hơn "đời trước". Cho nên, dù cho xem Tông Chính Hải trở thành Bá Nhạc của Lục Dương cũng là nói đúng.
Một người thích một người khác có rất nhiều cách. Có nguyên nhân vì thuận mắt, vừa gặp đã yêu; có nguyên nhân vì chung chí hướng, thưởng thức lẫn nhau; cũng có loại bình thường lại nước chảy đá mòn; hoặc là bỗng nhiên quay đầu người nọ lại ở dưới ngọn đèn chập chờn...
Lục Dương không suy nghĩ đến rối rắm, phần tình cảm này có phải bắt đầu từ kính sợ và cảm kích hay không.