Editor: demcodon
"Người đại diện của Chu Y có ám chỉ với anh chuyện lần trước bọn họ cũng rất bất đắc dĩ." Vương Hữu Lan nói với Lục Dương: "Lúc này mang theo hợp đồng đến cũng là biểu đạt thành ý của bọn họ."
"Lần này yêu cầu quay chính là MV ca khúc chủ đề album, so với ca khúc đơn ca tự nhiên càng quan trọng hơn. Về sau chính bọn họ tuyên truyền cũng sẽ càng coi trọng hơi." Nói cách khác, liên quan đến diễn viên đóng trong MV biểu diễn cũng càng dễ dàng lộ mặt trước mặt fan.
Lục Dương biết người đại diện nếu cảm thấy công việc này không được thì sẽ không gọi điện thoại cho cậu.
Trên thực tế, chính cậu cũng cảm thấy quay MV cũng là một loại công việc diễn kịch, đáy lòng cũng nguyện ý.
"Bên em không có vấn đề." Lục Dương cho Vương Hữu Lan câu trả lời thuyết phục, kêu y có thể tiếp tục bàn chi tiết với đối phương: "Có anh Vương sắp xếp là được."
Vương Hữu Lan cũng đoán được Lục Dương nguyện ý nhận công việc này vui vẻ nói: "Ừh, vậy cứ quyết định như vậy. Hôm nay anh sẽ cho đối phương câu trả lời thuyết phục. Ngày mai hẹn bọn họ đến chính thức ký hợp đồng. Sau khi em đi đăng ký xong thì đến Bác Á."
Nếu hai bên đạt thành bước đầu chung nhận thức, vậy phải rèn sắt nhân lúc còn nóng. Miễn cho lại giống như lần trước xuất hiện "vật chướng ngại", vịt nấu chín cũng bay.
Lục Dương buông điện thoại nói với Tông Chính Hải: "Là anh Vương, anh ấy giúp em tìm công việc quay một MV, chính là Chu Y lần trước chụp ảnh tạp chí với em, là ca sĩ giải trí Trúc Tinh."
Lúc Tông Chính Hải nhìn ảnh chụp thì lực chú ý đều ở trên người Lục Dương, đối với Chu Y chụp chung khung hình với Lục Dương không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ hình như khí chất không tệ.
Tông Chính Hải nghe cậu nói là nghệ sĩ giải trí Trúc Tinh thì hơi nhíu mày. Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Dương dường nhu rất vui vẻ, cũng không dự định nói chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình cậu.
"Quan hệ giữa Bác Á và Trúc Tinh có tốt hay không?" Hắn hỏi Lục Dương.
"Quan hệ?" Lục Dương bị hỏi sửng sốt: "Hẳn là... hẳn là tàm tạm."
Trên thực tế, khác với công ty điện ảnh Nhạc Đô chuyên chọn diễn viên, Bác Á và Trúc Tinh đều đi con đường "tát lưới rộng", "loại hình toàn năng".
Nghệ sĩ hai công ty này bao gồm: diễn viên, ca sĩ, người mẫu và MC, chỉ cần có giá trị khai quật và bồi dưỡng. Bác Á và Trúc Tinh đều nguyện ý đưa về dưới trướng.
Thị trường nước Hoa rất lớn, tài nguyên cực kỳ phong phú. Đây cũng là tại sao người nước ngoài đầu tư cũng ngắm chuẩn vào thị trường nước Hoa, càng ngày càng coi trọng khán giả và người tiêu thụ nước Hoa.
Từ trình độ nào đó miếng bánh lớn này cũng đủ lớn cho mọi người cùng ăn. Nhưng ăn được nhiều hay ít, ăn ngon hay không thì phải xem bản lãnh của mọi người, mỗi người tự hiện thần thông.
Cho nên, nếu nói hai công ty vui vẻ thuận hòa đó cũng là lừa mình dối người. Chung quy tồn tại quan hệ cạnh tranh, ông chủ một người họ Ngụy, một người họ Trương, thật là không phải người một nhà.
Lục Dương đại khái hiểu ý Tông Chính Hải hỏi vấn đề này. Hai bên công ty nếu tồn tại quan hệ cạnh tranh, như vậy hai bên kết giao tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Cứ ví dụ như: nếu tương lai Lục Dương và Chu Y có quan hệ cá nhân, mà Giang Kha lại cướp công việc của Lục Dương. Chu Y nên đối xử như thế nào?
Là đứng ở góc độ bạn bè bất bình cho Lục Dương, hay là đứng ở góc độ chung công ty trầm trồ khen ngợi Giang Kha?
Hoàn cảnh xấu hổ như vậy đặt ở trên người Lục Dương cũng giống nhau.
Phân tích như vậy cũng không phải nói tình bạn trong giới nghệ sĩ là thành lập ở trên các loại hiệu quả và tư duy lợi ích. Mà là nói, có đôi khi trở thành bạn bè cũng phải chú ý thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nếu đã trải qua đủ loại cuối cùng vẫn thành lập tình bạn như cũ. Vậy thì rất có duyên phận, cũng rất đáng giá quý trọng.
Nghĩ đến đây, Lục Dương không khỏi nhớ tới Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư còn ở trong đoàn phim. Cậu mới tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên đã có thể gặp được tiền bối và bạn bè