Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi

“Đinh đong… đinh đong…đinh đong…”

Những tiếng chuông lớn của nhà thờ vang lên báo hiệu một ngày mới của Ashton lại bắt đầu. Sau những chuỗi ngày lạnh giá nhất của mùa đông, tuyết đã ngừng rơi và bắt đầu có ánh nắng xuất hiện. Lễ tái sinh đang tới gần, đây chắc hẳn là dấu hiệu cho một ngày tốt lành.

Bên trong lâu đài trắng của ngài công tước, những người hầu đều phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ một cách đầy đủ trước khi chủ nhân của bọn họ rời giường.

Ngài quản gia tháo vát giao việc cho từng cho người một cách tỉ mỉ. Sau khi đã hoàn thành việc phân chia, Baron mới thong thả đi đến phòng ngủ để đánh thức ngài công tước.

Tiếng gõ cửa đã vang lên ba lần, Baron vẫn chưa nhận được sự hồi đáp của ngài công tước. Thường thì điện hạ sẽ trả lời ông ngay tức khắc từ lần gõ cửa đầu tiên, chưa bao giờ ngài ấy chậm trễ như vậy cả.

Trừ khi công tước không hề có trong phòng…

“Điện hạ!”

Ngài quản gia vội vã mở tung hai cánh gỗ được chạm khắc tinh xảo của phòng ngủ. Căn phòng rộng lớn không có một bóng người như càng chứng thực cho suy nghĩ của ông, bầu không khí lạnh tanh và lò sưởi tắt ngấm cũng đủ biết rằng đêm qua công tước không trở về. Baron phiền muộn đập tay lên trán dáng vẻ bất lực.

Giữa đêm khuya, công tước lại chạy đi đâu mất rồi?

...

Ngay giờ phút ngài quản gia đang còn phải hoảng loạn đi tìm công tước. Lúc này, tại căn phòng bếp nhỏ ở tầng một của lâu đài. Người đầu bếp già và những phụ bếp khác lại đang vô cùng cảnh giác ngay khi bước vào nơi làm việc của chính mình.

Căn bếp bừa bộn như thể hôm qua bọn họ chưa dọn dẹp!

Phía trên kệ bếp bày bừa hỗn loạn không biết bao nhiêu loại rau củ. Dao và nồi cũng không được cất ngăn nắp. Bếp lửa lớn vẫn còn một chút than đỏ và bên trên còn treo một nồi súp vẫn còn tỏa ra mùi thơm.

Họ nhìn nhau và lắc đầu tỏ vẻ ra không một ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Chàng trai phụ bếp trẻ tuổi Fin là người dọn dẹp trước khi khóa cửa cũng xác nhận rằng cậu ta không hề lười biếng bỏ bê công việc của mình.

Trong nhà bếp như thế đã có kẻ đột nhập vào đêm qua vậy.

"Thưa bếp trường, chúng tôi có nên đi báo lại với ngài đội trưởng không an." Một phụ bếp lo lắng cất tiếng hỏi.

Cho dù nhà bếp không có gì quá quý giá để trộm nhưng có kẻ đột nhập vào lâu đài lúc đêm khuya mà không ai biết như vậy là quá nguy hiểm.

Chẳng may có kẻ xấu muốn hạ độc vào thức ăn thì tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy mất bởi vì khu nhà bếp này chủ yếu chỉ nấu cho những kỵ sĩ và người hầu trong lâu đài.

"Cạch...!"

Âm thanh nhỏ bất ngờ vang lên phía sau kệ bếp khiến mọi người trở nên khiếp vía, ai lấy cũng tóm lấy một đồ vật như thể phòng vệ rón rén tiến đến gần hơn.

“Tên trộm chết tiệt này vậy mà vẫn còn dám ở lại đây. Để xem con chuột nhắt nào dám bước vào địa phận của ta quậy phát như vậy.”

Đầu bếp trưởng mập mạp tiến về phía trước với dáng vẻ hùng hổ, ngay khi chiếc chày cán bột trong tay vừa hạ xuống ông ta liền trở nên sững sờ với dung mạo của hai con chuột nhắt mình đang định đập chết kia.

Đôi nam nữ trẻ tuổi dựa vào nhau mà ngủ trông mới thật lãng mạn và đẹp đôi làm sao!

Ngay khi nhận ra có người bước đến, đôi mắt xanh của người đàn ông bất ngờ bừng mở nhìn bếp trường một cách rét lạnh. Mái tóc trắng cùng phong thái vương giả đó cho dù chết ngàn lần ông ta cũng không thể không nhận ra vị chủ nhân cao quý của mình.

Đám người hầu tưởng bếp trưởng bị kẻ trộm dọa sợ liền hùng hổ lao lên muốn giúp đỡ một tay. Ngay khi kịp nhận ra mặt của tên trộm kia giống lãnh chúa đến mức nào, đám người hầu kinh hoàng la lên như gặp phải ma vậy.

"Aaaaaaa..."

Rosie bởi vì tiếng hét cũng tỉnh dậy liền bị đám người cầm hung khí trước mắt dọa sơ la hét theo.

Đây là đâu? Tại sao lại nhiều người như vậy?

Họ cầm hung khí muốn là muốn làm gì nàng?...

Rosie vừa ngủ dậy chưa kịp tỉnh táo đã bị dọa sợ muốn bỏ chạy. Chỉ tiếc rằng khi nàng vừa đứng lên, cơn tê dại ở chân truyền đến não bộ đã khiến Rosie không kịp phản ứng mà chỉ có thể nhắm chặt mắt trước khi bản thân đâm sầm vào bếp sưởi.

Vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông nhanh chóng kéo nàng lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Maximilian kinh hồn nhìn dáng vẻ hậu đậu muốn chết người của Rosie Gemma, chậm một bước nữa là đầu của cô ta có thể đập thẳng vào tường rồi.

“Một chút ý thức cẩn thận cũng không có. Bọn họ thì có thể làm được gì cô chứ?” Ngài công tước tức giận gầm lên.

Rosie tê chân, eo đau nhìn công tước với dáng vẻ uất ức.

Nàng làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện này chứ hu hu…

Làm gì có ai mới sáng sớm tỉnh dậy thấy bản thân bị tấn công nào có ai có thể bình tĩnh. Cũng tại đêm qua nam chính không chịu gọi nàng tỉnh dậy thì cũng đâu đến nỗi mới sáng sớm gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ.

Nhìn vẻ mặt như muốn chảy xệ của nàng ta, công tước cũng thừa biết rằng Rosie trong lòng đang thầm mắng chửi mình tệ hại đến mức nào cũng mặt kệ. Maximilian mặt mũi tỉnh bơ nhấc bổng cô lên rồi bế Rosie rời đi trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Vị lãnh chúa lạnh lùng cao quý chưa bao giờ gần nữ sắc của Ashton vậy mà lại qua đêm với một thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp ngay trong nhà bếp nhỏ của lâu đài. Thử hỏi có mấy người chứng kiến cảnh tượng như vậy có thể bình tĩnh được chứ!

Rosie ngượng chín mặt nhỏ giọng nhắc nhở hành vi công tước: “Chúng ta cứ vậy rời đi mà không giải thích gì sao?"

“Làm gì có chuyện chủ nhân phải giải thích với người hầu chứ.” Maximilian đáp trả nàng với thái độ hiển nhiên.

Rosie vậy mà lại cảm thấy có lý, nhưng nếu không giải thích nàng lại cảm thấy mình như đang làm chuyện xấu xa không đáng được tha thứ vậy.

“Chuyện xấu xa cô đang làm có thể thúc đẩy nhiệm vụ đó Rosie, khôn hồn thì đừng có thắc mắc với nam chính nữa.” Giọng nói nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên khiến nàng chợt nhở ra gì đó.

Rosie vội vã liếc ngang liếc dọc tìm kiếm bóng hình chú mèo đen nhỏ của mình lại không hề thấy nó ở đâu. Trong lòng liền có cảm giác không lành.

“Hệ thống, ngài ở đâu vậy. Đừng nói là vẫn ở trong căn bếp kinh hoàng đó nhé.” Rosie sợ hãi con mèo béo đó sẽ bị bọn họ đem đi làm món mèo hầm.

Nhưng đáng tiếc cho sự lo lắng của nàng, Đen Bẩn đã sớm trở lại phòng ngủ sau khi ăn vì chê nơi đó quá bẩn. Hệ thống dám để lại nàng một mình không ngó ngàng tới mà tỉnh bơ đi về ngủ chăn ấm đệm êm như vậy.

Rosie cảm thấy bữa sáng bằng món mèo hầm khai vị cũng không tệ…

“Nói chuyện xong chưa?”

“Xong rồi?” Trong cơn tức tối của bản thân, Rosie vô thức trả lời.

Cho tới lúc nàng nhận ra có điều gì đó không ổn lắm, khuôn mặt xinh đẹp liền tái nhợt như tờ giấy. Maximilian một lần nữa bắt quả tang cô nói chuyện với hệ thống.

Chúa ơi! Cái gã này con không thể nào mà chịu nổi nữa rồi.

Nam chính gì mà giống một tên biến thái đến phát sợ, thật may là Đen Bẩn lúc này không ở bên cạnh, Rosie chỉ có thể cố gắng bình tĩnh mà chối đây đẩy câu hỏi của ngài ta.

“Tôi ngớ ngẩn chưa đủ mà ngài cũng muốn ngớ ngần theo rồi hả công tước. Ở đây ngoại trừ ngài tôi có thể nói chuyện với ai chứ ha ha…”

Một nụ cười giả tạo nhạt nhẽo!

Rosie vẫn còn muốn lươn lẹo với anh. Maximilian nhéo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ, đến cuối cùng anh ta cũng không tiếp tục cái chủ đề biến thái đó nữa nhưng lại ép Rosie vào một tình huống còn khó xử hơn.

“Hay suy nghĩ về điều kiện ta đã nói với cô vào đêm qua…”

“Cho dù cô có thực sự là một phù thủy đi nữa, Maximilian ta cũng sẽ đảm bảo có thể bảo vệ được cô. Chỉ cần đáp ứng ta nguyện vọng bé nhỏ đó thôi Rosie…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui