Đã là ngày thứ ba Rosie được đưa trở về lâu đài của công tước Ashton. Mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ đối với nàng nên Maximilian đã để ngài quản gia của mình dành ra một ngày chỉ để đưa nàng đi thăm quan khắp mọi nơi trong lâu đài.
Thực chất là Maximilian lo ngại cô nàng tham ăn nào đó nửa đêm chết đói lại đi lang thang đâu đó tìm nhà bếp mà đi lạc. Rosie chỉ gặp may vì đêm đó nàng đã tìm thấy anh thay vì những cận vệ canh gác vào ban đêm. Họ sẽ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng nếu Rosie Gemma bị cho là một kẻ đột nhập với mục đích xấu.
Đại quản gia Baron tới từ rất sớm, khiến nàng chắc chắn bản thân mình sẽ không thể ngủ nướng thêm một giây một phút nào vào buổi sáng ngày hôm nay. Baron rất nghiêm khắc và tuân thủ thời gian đến độ khiến nàng nghi ngờ ông bị chứng ám ảnh cưỡi chế giống ba của mình ở thời hiện đại.
Chỉ khác một điều rằng thay vì tỏ ra cáu gắt trước giờ giấc hỗn loạn của con gái giống như ba, quý ngài Baron còn gây ám ảnh người khác hơn với khuôn mặt hòa nhã nhưng lại mang một thứ áp lực khiến người ta không thể làm trái được.
Phong thái của một đại quản gia đã làm việc nhiều năm trong lâu đài không cho phép Baron để lộ ra quá nhiều cảm xúc tiêu cực trong công việc của mình. Rosie quả thực rất khâm phục điều đó mà lết ra khỏi chiếc giường ấm áp của mình.
Bởi vì hiện tại nàng đang được coi là khách quý ở lâu đài nên cũng sẽ có hai người hầu bên cạnh hỗ trợ. Từ bữa sáng cho đến trang phục, mọi thứ được chuẩn bị một cách tươm tất đến nỗi Rosie chẳng thể chê vào đâu.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp chẳng khác nào một tiểu thư quý tộc của mình trong gương, Rosie chân thành quay sang nói lời cảm ơn với họ nhưng lại chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng cùng một cái cúi đầu hời hợt.
Hai vị hầu nữ cũng nhanh chóng rời đi trong sự ngỡ ngàng của nàng.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao hệ thống?” Rosie cảm thấy khó hiểu lên tiếng.
“Có lẽ tin đồn đã lan truyền sau ngày hôm qua rồi Rosie, tôi nghĩ hôm nay cô nên cẩn thận một chút.” Đen bẩn liếm láp bàn chân bé nhỏ của mình nói lời cảnh cáo với Rosie.
Nhưng nàng lại không hề nghĩ mọi thứ sẽ trở nên nghiêm trọng đến vậy cho đến khi phải hứng trọn một chậu nước lau sàn của một hầu nữ vào ngày buổi chiều hôm nay…
…
“Lâu đài Trắng của Ashton có 130 phòng, gồm 6 phòng state, 25 phòng Royal và phòng ngủ dành cho khách,…”
Ngài quản gia vô cùng tận tâm với công việc của mình mà gần như dẫn nàng thăm quan một vòng xung quanh lâu đài. Mỗi một nơi đều giới thiệu một cách chi tiết và tỉ mỉ đến nối Rosie cứ ngỡ rằng nàng sẽ phải tiếp quản nơi này không lâu nữa vậy.
Họ đã leo gần hết gần bốn tầng và đi quan những hành lang trải dài chẳng khác nào một con đường chạy marathon. Đôi chân nàng giờ đã trở nên run rẩy mỗi một lần cất bước chẳng khác nào một bà cụ già yếu. Nhưng vì lịch sự nên Rosie chẳng dám ngắt lời ông mỗi khi Baron đang giới thiệu mọi ngóc ngách trong lâu đài này hăng say như một hướng dẫn viên tâm huyết.
Họ đã đi bộ hơn hai tiếng!
Rosie thật sự lo ngại đến việc một tuần trời nữa nàng sẽ chẳng thể cử động được đôi chân của mình cuối cùng cũng ngại ngùng lên tiếng.
“Thưa quản gia… chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Tất nhiên rồi thưa tiểu thư của tôi, vậy chúng ta sẽ thưởng trà một chút ở phòng tranh Xanh Lá nhé.”
“…”
Baron vui vẻ đồng ý một cách quá dễ dàng khiến Rosie cảm thấy mọi sự hy sinh trước đó của mình thực sự nhảm nhí. Quả nhiên người khác không ngại mà chỉ có mỗi mình nàng ngại. Đáng lý ra Rosie nên kêu ông ấy dừng lại ngay khi họ bước chân tới căn phòng cuối cùng của tầng hai mới phải. Bọn họ đã đi được hơn một nửa cái lâu đài này rồi!...
Quả nhiên đúng với cái tên của mình là phòng tranh Xanh Lá được. Mọi thứ trong căn phòng này gần như đều mang một màu xanh lá tươi trẻ hệt như vẻ đẹp của mùa xuân. Cách phối màu đặc sắc giữa xanh trắng vàng và một chút sắc đỏ không hề khiến căn phòng trở nên diêm dúa và quê mùa mà lại mang theo dáng vẻ thanh nhã không kém phần sang trọng.
Ngài quản gia phải rời đi một chút để chuẩn bị nước trà và bánh nên đã để Rosie một mình tham quan căn phòng rộng lớn này trước. Nơi đây có không hề ít các bức tranh sơn dầu lớn nhỏ về những thành viên trong gia tộc Griffith, nhưng tìm kiếm mãi, Rosie lại chẳng thể thấy một bức tranh nhỏ nào của nam chính. Điều này khiến nàng cảm thấy tò mò về mối quan hệ của anh và gia tộc này.
Trong cốt truyện ban đầu, cố công tước nhận nuôi Maximilian chỉ vì muốn anh thay đứa con gái duy nhất của ông gánh chịu lời nguyền truyền đời trong gia tộc. Nó chỉ được nhắc đến mơ hồ qua vài dòng chữ nên Rosie cũng không biết gia tộc Griffith có phải vì muốn lợi dụng nam chính hay là thực lòng muốn giúp đỡ đứa trẻ tội nghiệp là anh.
“Tiểu thư đang tìm kiếm gì vậy ạ?” Baron quay trở lại rất đúng lúc.
“Có vẻ như những bức tranh của ngài công tước không được trưng bày ở nơi này nhỉ? Tôi đã tìm kiếm rất lâu nhưng không thể thấy dù chỉ là một bức tranh nhỏ.” Rosie nói lên thắc mắc của mình với ngài quản gia.
Baron tỏ vẻ khác kinh ngạc khi thấy quý cô Rosie nhắc đến chuyện này, có vẻ như ngài ấy rất để ý và quan tâm đến chủ nhân của ông.
Đó thực sự là một điều tốt!
“Công tước không thích việc bản thân được vẽ trên tranh lắm… nhưng ngài ấy lại lưu lại nhưng tác phẩm khá tuyệt vời của chính mình. Nếu tiểu thư muốn, thần có thể dẫn người đi xem một chút.” Ngài quản gia đưa ra lời đề nghị, mặc dù việc ra vào căn phòng đó thường bị cấm nhưng ông nghĩ chắc rằng tiểu thư sẽ là một ngoại lệ với ngài ấy mà thôi.
…
Sau khi kết thúc buổi thăm quan, Rosie nói rằng bản thân muốn đi gặp Alan nên ông ấy cũng không làm phiền đến nàng nữa.
Nàng đã biết đường dẫn tới khu huấn luyện của các hiệp sĩ nên dù đi một mình cũng chẳng hề cảm thấy quá khó khăn.
Cả một quãng đường đi Rosie đều suy nghĩ về tất cả đều là những bức tranh do chính Maximilian tự vẽ và những lời tâm sự của ngài quản gia. Mỗi bức họa của ngài công tước đều chỉ có một nhân vật chính là một vị phu nhân quý tộc tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp. Rosie phát hiện ra bà rất giống Maximilian và đã đoán ra được đó là ai.
Kể từ khi công tước được đưa đến Ashton, mỗi một năm và ngày sinh nhật của mình, Maximilian đều vẽ một bức tranh cho mẹ của mình thay vì đánh dấu sự trưởng thành của bản thân. Công tước gắn bó với người mẹ ruột của mình hơn tất cả mọi người thân khác.
Mặc dù cố công tước có đối xử tốt và coi anh như con ruột của mình cũng chẳng thể bằng được nửa sự gắn bó đó. Điều đó khiến ông ghen tị đồng thời cũng cảm thấy đáng thương cho vị hoàng tử nhỏ tuổi.
Maximilian coi mẹ của mình là tất cả cuộc sống, trái tim anh sẽ chỉ như chết thêm một lần nữa nếu như biết đến cái chết của bà ấy.
Nhưng nếu cứ để nam chính sống trong dằn vặt và áy náy vì không thể tìm được bà, đó cũng chẳng khác nào một sự tra tấn kéo dài đến hết cuộc đời của Maximilian.
Dù biết đây chỉ là một thế giới ảo được người khác sắp xếp, nhưng nàng lại cảm thấy quá bất công với một nhân vật chính như Maximilian.
Những quyết tâm trước đó một lần nữa bị giao động. Rosie cảm thấy bản thân mình như một kẻ tội đồ khi biết được tất cả mọi chuyện và có thể thay đổi chúng mà chẳng làm gì.
Ngay giờ phút Rosie phân vẫn không biết làm như thế nào một chậu nước lạnh ngắt bất ngờ ập đến khiến nàng không thể không tỉnh táo lại.
“Người phụ nữ lẳng lơ, hết quyến rũ ngài công tước cô lại muốn tìm đến đấy các hiệp sĩ để thỏa mãn dục vọng dơ bẩn của mình à!...”