Bella nhanh chóng được binh sĩ áp giải đến trong một tình trạng vô cùng xấu hổ, quần áo nàng ta xộc xệch đúng như được mặc rất vội vàng. Chiếc bụng bầu ba tháng cũng không thể che giấu sau bộ đồ cũ kỹ chật ních. Theo sau nàng ta còn có cả một gã thiếu niên cao ráo trông mới chỉ mười bảy mười tám tuổi không biết liên quan gì ở đây.
Ngài công tước đương nhiên có thể nhận ra được hai kẻ hầu này, chúng chẳng phải mới bị đuổi cách đây không lâu vì dám làm chuyện ô uế trong thư hiện của lâu đài sao.
Trước ánh mắt tò mò của Rosie, Maximilian bất ngờ quay ngoắt lại nhìn nàng khiến Rosie giật mình vội lảng tránh.
Cái quần què gì vậy! Chuyện của ngài ta còn chưa giải quyết xong đâu, nhìn nàng chằm chằm như vậy làm gì chứ? Nàng cũng đầu phải kẻ lừa gạt ngài ta đâu.
“Không sao chứ?” Giữa những âm thanh cãi vã hỗn loạn, Maximilian tiến đến trước mặt Rosie nâng khuôn mặt của nàng lên quan sát cẩn thận. Trước khi đến đây, anh nghe nói Rosie đã suýt chút nữa bị người hầu đó hành hung.
“Không sao cả? Chỉ có Alan bị xây xước nhẹ vài chỗ. Bà ta căn bản chẳng thể đụng nổi tới tôi đâu.” Nàng lúng túng trả lời, cũng nhận ra bầu không khí đã dịu lại nhưng những ánh mắt kỳ quặc đó lại hướng hết về phía mình.
Trên gương mặt nàng chỉ có một vết thương duy nhất là vết xước do lưỡi kiếm của anh gây ra. Maximilian cảm thấy tâm trạng như ổn hơn một chút, đồ vật của hắn vốn không thể bị kẻ khác làm hỏng. Chính Maximilian cũng không hiểu sao mình lại có suy nghĩ buồn cười đó, anh cảm thấy mình không nên để những người khác biết được suy nghĩ kỳ quặc này. Nhất là Rosie!
“Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Công tước nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi. Thái độ tức giận không một chút che giấu trước những người hầu.
Bella và gã người hầu trẻ tuổi run sợ quỳ sụp trên đất không dám mở miệng nói. Nàng chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra liền bị lôi đi như một kẻ tội đồ khi đang ân ái với tình lang trẻ tuổi. Bella không hề biết rằng chỉ vì vài lời nói dối của mình mà mẹ nàng đã gây họa và còn chọc giận đến cả ngài công tước.
Mẹ ruột của cô hầu gái Bella chính là người đã chửi mắng nàng. Bà ta cho đến giờ vẫn không chút biết điều, muốn đòi công lý cho con gái mình liền lần hết can đảm tiến về phía trước.
“Thưa đức ông đáng mến, dù tôi rất quý trọng và thông cảm cho ngài, xong đã đến mức này rồi tôi cũng không thể con gái đáng thương của mình phải hy sinh thêm bất cứ điều gì vì đức ông nữa. Ngài bỏ rơi đứa con gái hiền lành chịu khó của tôi mà quấn quýt với người phụ nữ không biết xấu hổ này, thậm chí vì những lời lẽ mê hoặc của ả ta mà đuổi đứa người con gái đang mang trong mình cốt nhục của ngài phải trở về lao động lặng nhóc…” Nữ hầu già liên tục khóc lóc kể lể.
Bà ta nghĩ rằng bất kỳ ai ở đây cũng sẽ đồng tình với mình và công tước sẽ không thể bỏ rơi Bella. Con bé dù không thể trở phu nhân công tước đi chăng nữa vẫn có thể trở thành thiếp. Bà ta vẫn luôn ảo tưởng rằng cái thai trong bụng khiến Bella xứng đáng có vị trí đó.
Rosie trợn mắt kinh hoàng nhìn cô hầu gái tóc nâu chẳng có mấy gì nổi bật với gương mặt thô kệch và đầy tàn nhang kia rồi lại tiếp tục nhìn đến gương mặt trắng trẻo hoàn mỹ như tượng tạc của ngài công tước.
Chắc Maximilian cũng đầu đến nỗi bụng đói ăn quàng như vậy chứ!
Đến cả khi bị hạ thuốc kích thích anh cũng phải chịu nhẫn nhịn cho tới lúc tìm thấy một đại mỹ nhân như nàng. Rosie cảm thấy lời nói của người đàn bà này có chút khó tin…
“Rosie, không được suy nghĩ linh tinh.” Maximilian mệt mỏi lên tiếng cảnh cáo. Thật không biết cảm cách nào để khiến bộ não của cô nàng có thể hoạt động có ích hơn một chút.
“Vâng!” Nàng nhún vai tỏ vẻ vô tôi, tiếp tục hóng drama ngập trời của nam chính.
“Láo xược, bà có biết mình đang nói những lời lẽ hoang đường đến mức nào không.”
Duncan vừa nghe thấy những lời vu khống của nữ hầu gia liền phẫn nộ rút kiếm chĩa thẳng vào bà ta. Tại sao trong lâu đài của công tước lại có thể xuất hiện một mụ già kệch cỡm và một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy. Dám vấy bẩn lên sự trong sạch của quý tộc như công tước, tất cả nhưng kẻ ở đây đều đáng tội chết.
“Mẹ hãy mau im đi, đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi thưa ngài hiệp sĩ, xin ngài hãy tha thứ cho sự ngớ ngẩn của mẹ tôi, bà đã quá già và trở nên lú lẫn…” Bella như phát điên trước hành động ngu xuẩn của mẹ mình, cô bất chấp tất cả lao tới bịt miệng bà lại. Khuôn mặt hoảng sợ không ngừng khóc lóc cầu xin trước mũi kiếm của ngài hiệp sĩ.
Nếu biết trước sẽ có tình cảnh này nàng sẽ chẳng bao giờ vì mặt mũi mà dám nói dối đám họ hàng quê mùa chuyện mình có quan hệ mập mờ với ngài công tước. Chính nàng đã khiến bà ảo tưởng rằng bọn họ đã có thể thay đổi số phận khi được cử đến làm ở tầng cao hơn. Bella cũng đã từng mơ tưởng một thường dân như nàng có thể thực sự trở thành quý tộc nhờ lời nói dối quá phận này. Công tước không hề biết gì về chuyện có một người hầu dám ảo tưởng trèo lên giường của mình cả. Nếu ngài ấy biết được, bọn họ căn bản không đơn giản là chỉ bị đuổi khỏi nơi tốt đẹp này mà còn có thể mất mạng.
“Con đang nói gì vậy Bella. Mẹ không có lú lẫn, ngài công tước đã khiến con có thai ba tháng rồi, sẽ không thể giấu giếm thêm được nữa đâu con ơi.” Nữ hầu già vẫn chưa hiểu chuyện liên tục gào thét một cách khó coi.
Mặc cho những lời bàn tán nổi lên xung quanh mình, Maximilian lại dừng dưng như không hề quan tâm lắm. Dường như tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh cả.
“Ngươi tên là Bella, nói một chút về mối quan hệ của ta với người một chút xem nào?”
Ngài công tước bình tĩnh đến lạ thường mà đi tới trước mặt hai mẹ con họ, Maximilian ngước nhìn xuống hai kẻ đang quỳ trên đất với phong thái cao quý nhưng cũng vô cùng áp bức của một vị lãnh chúa thực thụ.
Bella và mẹ nàng ta đã run sợ đến sắp ngất, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình nàng ta không dám để lời nói dối đi xa thêm một giây phút nào nữa.
“Kính xin đức ông tha tội… Vì lòng tham của mình, tôi đã nói dối với mẹ của mình rằng bản thân bản thân được ngài để mắt tới...” Phải nói ra nhưng những lời như vậy, Bella thực sự xấu hổ muốn phát khóc.
“Đứa trẻ trong bụng ngươi là cốt nhục của ta?” Công tước không vì vậy mà buông tha cho Bella mà áp bức hỏi tiếp.
“Không… không phải! Đứa trẻ này là cốt nhục của tôi với tình nhân. Cậu… cậu ta chính là thủ thư của lâu đài trước khi bị ngài đuổi đi vì phạm tội ô uế thư viện.”
“Bella, cái đồ trời đánh này…”
Người mẹ không dám tin vào lời của con gái mình mà hét lên một tiếng rồi ngất lịm trên đất, gã tình nhân trẻ bị lôi tới kia cũng cật lực dập đầu nói rằng bản thân bị Bella quyến rũ chứ không hề có mục đích muốn vấy bẩn công tước.
"Hãy làm theo luật lệ và khiến những kẻ dối trá này biến mất khỏi đây. Tiểu thư Rosie Gemma là khách quý của ta, nếu trong lâu đài này còn xảy ra tình trạng vô lễ như vậy nữa... họ chính là kết cục trong tương lai của các ngươi." Trước khi rời đi, ngài công tước lạnh lùng cảnh cáo những người hầu có xuất thân dân thường.
Mọi chuyện cứ như vậy được làm sáng tỏ, nhưng Rosie lại chẳng cảm thấy thoải mái hơn là bao.
Giờ thì nàng mới hiểu thái độ của những nữ hầu trước đó dành cho mình là vì sao rồi. Có lẽ tin đồn nàng qua đêm với ngài công tước của bọn họ đã sớm truyền đi khắp mọi nơi trong lâu đài.
Ở thời đại cổ hủ này, dù nam nữ có quan hệ hôn nhân đi chăng nữa cũng không được phép qua đêm với nhau ở bên ngoài. Nếu bị phát hiện cũng chỉ có một mình người phụ nữ phải gánh tội, họ sẽ bị coi là người phụ nữ *** loạn không có đức hạnh. Những người hầu đó đều khinh thường một người phụ nữ như nàng dù có trở thành tình nhân của công tước cao quý đi chăng nữa.
Hai mươi bảy năm sống ngay thẳng làm người, giờ đây lại phải chịu một cái tiếng xấu khó nghe như vậy. Rosie vẫn là có chút tiếp thu không nổi.
Kết quả cuối cùng của vụ ẩu đả ngày hôm nay chính là Bella và gã tình nhân của mình bị đuổi thẳng khỏi lãnh địa Ashton. Mẹ của cô ta cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp hơn khi bị phạt gậy trước khi bị đuổi đi. Rosie cũng không cảm thấy bọn họ đáng thương trước hình phạt có chút tàn nhẫn đó và giám động đến nàng và Alan.
Không ngờ đến Maximilian lại vì chuyện này mà nổi hứng châm chọc nàng:
“Ta con tưởng rằng lần này cô cũng sẽ tốt bụng mà cầu xin cho họ chứ?”
“Họ cũng nên phải trả giá cho những chuyện xấu xa mình đã làm. Ngài cũng không cần phải châm chọc tôi như vậy.” Rosie phản bác lại lời chế giễu của anh.
Maximilian chỉ bật cười rồi không nói gì thêm nữa. Lễ tái sinh sắp đến, sẽ có nhiều việc anh phải để ý hơn là những việc nhảm nhí như ngày hôm nay. Nhưng có vẻ như Rosie khá để ý đến danh tiếng của mình, Maximilian nghĩ rằng mình lên ra một mệnh lệnh nghiêm khắc nào đó để bảo vệ nàng.