Đã là năm tiếng kể từ lúc Rosie và công nương Selina bị bắt cóc, màn đêm nhanh chóng bao trùm lấy cánh rừng rộng lớn cùng những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nàng cùng Selina mải miết bỏ chảy không dám ngoảnh đầu lại. Selina từng học cưỡi ngựa nên có thể cảm nhận được tiếng bước chân ngựa đang đuổi theo từ đằng xa, cô ấy biết rằng việc họ bỏ trốn cũng đã bị phát hiện và họ đều đang bị lũ người đó điên cuồng truy đuổi. Cả hai đều đã kiệt sức, dường như chẳng tìm thấy một chút cơ hội mong manh nào cho việc có thể chạy thoát.
“A…” Bởi vì mất tập trung nên Selina đã vấp phải một tảng đá mà ngã lăn trên đất hẳn mấy vòng.
“Công nương, người không làm sao chứ?” Rosie hoảng hốt quay người đỡ cô ấy lại.
Chiếc váy tu sĩ máu trắng dính không ít bẩn giờ cũng dần thấm đẫm máu, nàng vội vã vén chân váy lên thì đã phát hiện được một vết cứa kéo trên cẳng chân trắng nõn của công nương. Chắc hẳn là đã cứa phải một viên đá sắc nhọn trong lúc bị ngã, cô ấy đau đến nỗi không thể đứng dậy được nhưng không hề rơi một giọt nước mắt. Selina vậy mà còn muốn nàng bỏ đi trước:
“Cả hai chúng ta đều không thể bị bắt lại hết được, cô hãy chạy trước và tìm người đến cứu tôi sau đó cũng được mà Rosie…”
“Không! Mục tiêu của tên Eric đó là tôi, nếu tôi để công nương lại một mình, chúng sẽ chút giận nên công nương.” Rosie kiên quyết từ chối, đó là một điều quá mức mạo hiểm.
Hệ thống đã từng nói nàng sẽ không chết dễ dàng trừ khi bị hệ thống trừng phạt hoặc bị nam nữ chính giết chết. Tuy là chỉ là một cốt truyện tiểu thuyết hư cấu và có những quý tắc nhất định về sinh mệnh của các nhân vật, nhưng chính điều lại lại mang lại lợi ích cho Rosie vào lúc này. Nàng là nữ phụ phản diện duy nhất sẽ đi đến cuối cùng của cốt truyện, nên giờ Rosie không quá sợ hãi cái chết.
“Hãy trèo lên lưng tôi, tôi sẽ cõng công nương đi cùng. Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi khu rừng này sớm thôi.”
Rosie xét bớt bỏ một đoạn vải trên váy của mình băng bó tạm cho Selina, cố gắng thuyết phục cô ấy trèo lên lừng mình rồi cùng nhau cố gắng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Selina vô cùng biết ơn vì hành động này của nàng nhưng cũng chỉ có có thể lắc đầu từ chối, tiếng chân ngựa đang tiến đến gần hơn, thời gian không còn nhiều nữa.
“Chí ít vẫn phải có một người duy nhất sống sót! Tiểu thư Rosie, anh trai của ta giao cả cho cô...”
…
Khi phát hiện ra Rosie và công nương đã biến mất, Eric Walod Victor đã tức đến muốn phát điên. Chỉ vì đám lính đánh thuê ngu ngốc đó mà hắn đã để hai ả phụ nữ đó thoát ra được khỏi nhà kho đó lúc nào không hay biết. Đến khi bọn họ phát giác được người cũng đã bỏ chạy không chút tăm hơi.
Giờ bọn họ chỉ còn biết dựa vào dấu vết còn lại trên mặt đất mà chia nhau ra nhanh chóng bắt người lại. Nếu hai con ả đó có thể bình an trở về, người mất mạng chắc chắn sẽ chính là Eric và đám lính đánh thuê của hắn. Công tước chắc chắn sẽ lấy lý do này để san bằng dòng họ Victor. Tước vị tương lai và tính mạng của mình đều đang bị đe dọa, Eric thề rằng nếu tìm được hai cô ả sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
“Ôi! Thật ngạc nhiên đó công nương điện hạ, ả tình nhân xấu xa đó rốt cuộc cũng vứt bỏ lại người mà lẩn trốn rồi sao?” Tên công tử nhà hầu tước không ngờ lại tìm ra cô ta đầu tiên, có vẻ nhưng công nương đã bị thương và bị ả tình nhân của công tước vứt bỏ lại.
Selina mặc kệ lời nói đầy châm chọc của hắn vẫn ngồi im trên mặt đất không hề nhúc nhích. Cho dù trên người cô chỉ là bộ đồ tu sĩ giản dị, cũng chẳng thể hề ảnh hưởng tới khí chất lạnh lùng cao quý vốn có của người nhà Griffith.
“Eric Walod Victor, quả nhiên sau bao nhiêu năm bản chất bẩn thỉu trong xương cốt người cũng chưa một lần thay đổi nhỉ! Hầu tước Victor mà biết được chuyện hôm nay, chắc hẳn người mẹ xuất thân gái điếm của ngươi và ngươi chắc chắn sẽ không thể xuất hiện ở Ashton thêm một ngày nào nữa đâu.” Selina nhìn hắn bằng cắp mắt khinh thường khiến Eric tức muốn phát điên mà bước xuống ngựa.
Xuất thân của mẹ hắn vốn luôn là nỗi nhục mà Eric muốn xóa sổ bấy lâu nay nhất nhưng giờ cũng bị cô ả khơi dậy một cách trắng trợn. Hầu tước Victor năm xưa nếu không phải hiếm muộn con cái cũng đâu đến nỗi vì một đứa trẻ còn chưa chào đời là hắn mà vứt bỏ người vợ xuất thân quý tộc cao quý của mình chỉ để lấy một ả gái điếm. Ông ta không ngờ rằng sau này ngoài Eric ra lại có thể sinh thêm được một đứa con trai khác thông minh tài giỏi hơn hắn và có một người mẹ xuất thân đàng hoàng hơn. Hầu tước ghét bỏ đứa con trai cả thân phận thấp kém này lại chẳng thể làm được gì vì lời hứa năm xưa của mình trước các quý tộc. Nếu giờ đây ông ta biết Eric đã gây ra tội tày đình như vậy chắc chắn sẽ vứt bỏ hắn ta một cách không thương tiếc. Cũng chính vì điều này Selina đã thực sự chọc điên hắn mất kiểm soát.
“Đưa con gái bị vứt bỏ như ngươi lấy gì mà lên mặt với ta chứ. Tên công tước ác ma kia sau khi biết được rằng đứa em nuôi mình luôn đề phòng nhất đã chết, có khi còn phải quỳ xuống cảm ơn ta không chừng đây Selina. Một công nương vô dụng như cô thì còn có thể cao quý với ai được cơ chứ.” Eric tóm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của cô ta, cay nghiệt đáp trả. Nhìn kỹ lại khuôn mặt kiêu ngạo đáng ghét này lại có chút mê hoặc hơn hắn tưởng.
“Khinh thường người khác đến vậy! Ta cũng nên cho cô trải nghiệm một lần cảm giác bị vấy bẩn bởi người mà mình ghê tởm nhất là như thế nào nhé.” Eric nở một nụ cười *** tà đưa bàn tay của mình vuốt ve lấy gương mặt nõn nà của Selina.
Thật kỳ là cô ta lại không hề ghét bỏ sự va chạm này mà nở một nụ cười đắc ý, Eric nhíu mày, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cây gỗ lớn từ phía sau bất ngờ giáng thẳng xuống đầu hắn. Sau cú đánh đó, gã công tử nhà hầu tước liền bất tỉnh ngã sấp trên mặt đất một cách thảm hại.
Thật may mắn vì bọn họ đã gặp phải gã tồi Eric này, giải quyết hắn dễ hơn nàng tưởng!
“Không phải là tôi đã đánh chết người rồi chứ?” Rosie có chút sợ hãi tiến đến kiểm tra hơi thở của hắn.
“Hắn ta chết không nổi đâu, chúng ta lấy ngựa rời trước đã.”
Họ đã có một con ngựa, nên mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn rồi. Cùng nhờ có lòng can đảm của tiểu thư Rosie, cuối cùng Selina cũng không phải ở lại nơi lạnh lẽo tối tăm này một mình.
Rosie gật đầu vội vã đỡ công nương ngồi nên ngựa trước, nàng không biết cưỡi ngựa, cuối cùng chúng chỉ có thể trông cậy vào một cô gái đang bị thương như công nương. Họ cùng nhau chạy ra khỏi cánh rừng một cách nhanh chóng, và cảm thấy vô cùng kích động vì đã nhìn thấy một ngôi làng ở ngay phía trước.
“Vụt…”
“Hí hí hí…”
Một mũi tên bất ngờ phóng tới khiến con ngựa của họ trở nên kích động, ngay khi Rosie còn chìm đắm trong vui mừng thì lại thấy từ đằng xa có năm bóng người khác đang kéo tới. Nàng nhận ra chúng, những tên lính đánh thuê mà Eric đã tìm được. Thật không ngờ chúng lại mai phục sẵn ở đây và chỉ chờ bọn họ sập bẫy…