Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù nhìn cô một lúc lâu.

" Tần Như sẽ nhìn giúp em."

Tô Yên lắc đầu.

Cô vẫn tin tưởng chính mình hơn.

Cuối cùng.

Thời Thù kéo khẩu trang đang đeo xuống, cúi người hôn xuống trên đôi môi hồng phấn kia.

Xem ra là quản không được rồi.

Nếu không quản được, vậy hôn nhiều thêm hai cái.

Thời Thù suy nghĩ như vậy, ở trên đôi môi hồng nộn nộn kia cắn cắn hai phát mới bỏ qua.

Cho nên, thời điểm Tô Yên từ phòng hóa trang đi ra.

Chu Viện nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, miệng có chút sưng đỏ.

Phản ứng đầu tiên của Chu Viện là

"Bị va đập à?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Mắt bởi vì bị đau đớn mà kích thích tuyến lệ liền thu về.

Sau đó, lắc đầu

"Không có."

Chỉ là bị cắn hai cái.

Đương nhiên, lời này cô sẽ không nói ra.

Sau đó, Chu Viện nhìn thấy Thời Thù đi ra, mang theo khẩu trang, cũng không thấy hắn sốt ruột.

Nghĩ đến lúc trước bộ dáng hắn vội vã lo lắng vì Tô Yên bị đứt tay.

Hiện giờ hẳn là Tô Yên không có việc gì.

" Chúng ta đi thôi."

Tô Yên gật đầu.

Ra cửa.

Ngồi trên xe bảo mẫu.

Cô đang muốn đóng cửa.

Kết quả bị một bàn tay giữ lại.

Ngẩng đầu nhìn qua.

Phát hiện Thời Thù đã đứng ở trước cửa.

Dùng tay kéo cửa xe ra, sau đó ngồi vào.

Chu Viện đôi tay ôm ngực, cười như không cười

"Thời Thù tiên sinh lên nhầm xe rồi chăng?"

Nói xong, ánh mắt Chu Viện nhìn về Tô Yên.

Đương nhiên cô cũng rõ ràng, tên này là hướng về phía trợ lý nhỏ của cô mà tới.

Thời Thù đeo khẩu trang, không nói lời nào.

Cửa xe đóng lại.

Chu Viện dời tầm mắt đi, nói với tài xế

"Lái xe."

Xe chuyển động.

Không tới ba phút.

Thời Thù liền đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

Quang minh chính đại, một chút che dấu đều không có.

Ôm Tô Yên, dựa đầu vào trên vai cô.

"Tiểu Quai ~~"

Một tiếng lại một tiếng, lông mi run run, vừa câu dẫn lại mê người.

Bộ dáng này của hắn làm tiểu Dĩnh cùng Chu Viện đồng thời ghé mắt nhìn.

Đại khái là cảm thấy không thể tưởng tượng được, thế cho nên hai mắt đều trừng lớn, hướng nơi này mà xem.

Tô Yên đang nắm chặt đặt bút viết dừng lại.

Thời Thù trắng trợn táo bạo, không màng cái nhìn của người khác.

Cô lại không làm được giống hắn.

Thế cho nên nghiêng đầu nhỏ giọng nói

"Hay là, anh ngủ một lát?"

Thời Thù dụi dụi ở bả vai cô

"Anh không muốn ngủ."

Nói xong, hắn nhìn Tô Yên một lúc lâu vẫn chưa làm xong một đề.

Cười ra tiếng

"Tiểu Quai chẳng lẽ là khẩn trương? Không sao, bị người ta chụp chúng ta liền công khai ra ngoài."

Chu Viện ở một bên, trả lời một câu

"Công khai? Tiêu đề là cái gì? Ảnh đế Thời Thù dựa vào gương mặt kia, dụ dỗ trẻ vị thành niên?"

Tiểu Dĩnh phốc một ngụm, nước trong miệng phun ra.

Thời Thù liếc mắt nhìn Chu Viện một cái.

Chu Viện hừ một tiếng.

Cmn, chính là không nhìn được người này ỷ vào mình có chút nhan sắc, làm xằng làm bậy lừa gạt trợ lý nhỏ ngoan ngoãn của cô.

Thời Thù mí mắt buông xuống một chút, thanh âm chậm rãi

"Có thời gian ở chỗ này xem Tiểu Quai, chi bằng dùng nhiều tâm tư trên người anh hùng cái thế kia đi."

Chu Viện trợn trắng mắt.

Thời Thù ôm Tô Yên, tháo khẩu trang xuống, hôn một cái.

Cười nhạt ra tiếng

"Ngươi anh hùng kia không chừng có một ngày liền gả chồng."

Chu Viện vừa nghe liền tức giận

" Anh hùng của tôi là thẳng nam, không phải GAY."

Thời Thù nhàn nhạt nói

"À? Phải không. Cô xác định như vậy?"

Chu Viện khẳng định

"Đương nhiên."

Thời Thù mí mắt buông xuống

"Vậy là, rốt cuộc cô liền....ngô."

Nói còn chưa dứt lời.

Vốn dĩ khẩu trang bị kéo xuống, lại lần nữa bị Tô Yên nhanh chóng kéo lên.

Tô Yên sợ hắn còn muốn nói nữa.

Vươn bàn tay trắng hồng che miệng hắn lại.

"Anh vẫn nên ngủ một lát đi."

Ánh mắt Thời Thù chuyển động đến trên người Tô Yên.

"Nghe Tiểu Quai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui