Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nhìn Tống Du Cảnh nói chuyện phiếm cùng ký chủ.

Có vẻ như sẽ trò chuyện thật lâu.

Nó liền cong eo lẻn xuống giường.

Đến trước mặt Tô Cổ.

Nó muốn đi chơi.

Nhưng không muốn chơi một mình.

Muốn rủ thêm người.

Ách... muốn rủ Tiểu Hồng.

Sau đó Tiểu Hoa duỗi tay, lén lút túm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng trên sô pha.

Vừa nắm được liền chạy ra ngoài.

Tiểu Hồng không kịp phản ứng.

"Tê tê tê tê tê!!!"

Cổ Vương, Cổ Vương!!

Tô Cổ vốn dĩ chơi Lego ở đó.

Kết quả, Tô Tiểu Hoa kéoTiểu Hồng đi.

Thấy hai người bọn họ như vậy, rất có khả năng sẽ gây chuyện.

Tô Cổ liền buông Lego trong tay xuống, đứng lên, chạy theo ra ngoài.

Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.

Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh.

Thẳng thừng hỏi

"Làm thế nào thì anh mới đồng ý với em?"

Tống Du Cảnh mí mắt rũ xuống, đầu tiên nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm quần áo hắn.

Sau đó nhìn Tô Yên

"Đồng ý cái gì?"

Hỏi xong, Tô Yên nhất thời không thể trả lời được.

Đúng vậy, đồng ý cái gì?

Đồng ý kết bạn?

Đồng ý ở bên nhau?

Hay đồng ý kết hôn???

Hai người bọn họ đã kết hôn a.

Vì vậy, tất cả những bước trước đó đều vô nghĩa???

Tô Yên

"Ách, đồng ý em hôn anh."

Trong nhận thức của Tô Yên.

Bước đầu tiên trong yêu đương chính là hôn môi.

Cho nên, bọn họ kết hôn lâu như vậy?

Không chỉ hôn môi, mà ngay cả nắm tay cũng chưa làm.

Lông mi Tống Du Cảnh giật giật.

Bỗng nhiên hắn khom lưng tới gần.

Duỗi tay, kéo bàn tay đang nắm quần áo mình của Tô Yên ra.

Tới bên tai cô, lẩm bẩm

"Tôi không muốn."

Lạnh băng, không một chút tình cảm nào.

Tô Yên sửng sốt.

Hắn đã biết?

Hắn biết nguyên thân cùng người khác mập mờ, thậm chí còn định bỏ trốn cùng người khác??

Trách không được mỗi lần cô đối tốt với hắn, hắn đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Hoá ra là đã biết từ lâu.

Tống Du Cảnh cảm thấy rõ ràng thân thể cô cứng đờ.

Hắn rũ mắt xuống.

Đứng dậy, lùi lại.

"Nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Chỉ là.

Một cánh tay mảnh khảnh đã giữ tay hắn lại.

Giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi tay cô được.

Tô Yên nói

"Em không có."

Cô nói nghiêm túc.

Nguyên thân đã có ý định này.

Nhưng bị cô nhập vào.

Vì vậy vẫn chưa bắt đầu.

Tô Yên lại nói

"Em nói theo đuổi anh, là nghiêm túc."

Nói xong.

Trong lúc Tống Du Cảnh ngẫm nghĩ liền hôn hắn.

Biểu tình Tống Du Cảnh có chút cứng đờ.

Dường như hơi khó chịu trước hành vi đột ngột của Tô Yên.

Nhưng so với cái này, nhiều hơn là vẻ mất tự nhiên.

Khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ, hoàn toàn bị tan vỡ.

Tống Du Cảnh

"Ai dạy cô?"

Tô Yên nghi hoặc

"Cái gì?"

"Cường hôn. Là ai dạy?"

Tô Yên nhớ tới hình ảnh dưới tàng cây trước kia.

Lúc ấy hắn đúng lý hợp tình nói

"Anh không thể chờ đến lúc em chủ động, nên chỉ có thể tự mình tới."

Lúc ấy, Tô Yên đứng thất thần dưới gốc cây tùng.

Cô phục hồi tinh thần lại.

Nghiêm túc nói

"Em không thể đợi được, liền hôn."

Tống Du Cảnh sửng sốt.

Từ khi nào, cường đạo bức bách lại có thể nói đến đúng lý hợp tình như thế?

Hơn nữa lại còn là chính cô nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận