Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên dựa vào mép giường, bưng ly nước lên uống.
Nói quá nhiều, cổ họng đau lợi hại.
"không phải anh ta có một căn hộ sao?"
Mẹ Tô sửng sốt
"Yên Yên, con..."
Tô Yên chậm rì rì
"Bán căn hộ đi, tự nhiên liền có 30 vạn."
Mẹ Tô ngón tay run rẩy
"Yên Yên, đó là chỗ để mẹ dưỡng lão, bán rồi, sau này mẹ ở chỗ nào?"
Tô Yên buông mí mắt
"Còn dư lại không ít tiền, số tiền đó đi thuê nhà cũng đủ thuê 50 năm. Đủ dưỡng lão."
Bán phòng ở?
Mẹ Tô đương nhiên đau lòng.
Có thể không bán thì không bán.
Mẹ Tô lên tiếng
"Yên Yên à, con xem, tiền con cũng không có thiếu, hà tất vì việc nhỏ này mà dồn mẹ đến đường cùng?"
Tô Yên khàn khàn
"Vậy hắn, đi ngồi tù. Tôi sẽ tố cáo. Cố ý giết người và đột nhập trái phép để cướp bóc."
Hai tội danh này thôi cũng đã đủ nặng rồi.
Nếu thật ra tòa, ít nhất cũng là ngồi tù đến hai mươi năm.
Hơn nữa, Tô Yên rất có khả năng thắng kiện.
Tô Phong duỗi tay lôi kéo Mẹ Tô
"Mẹ, người nhẫn tâm nhìn con ngồi tù sao?!"
Mẹ Tô lắc đầu
"Không, A Phong tuyệt đối không thể ngồi tù."
Mẹ Tô thống khổ giãy giụa.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên, hi vọng cô cho hai mẹ con bà ta một cơ hội.
Tô Yên ho khan, nhắm mắt lại.
"Tôi đã nói rõ ràng. Hai chọn một, thời gian năm ngày."
Nói xong, cô xốc chăn lên, lần nữa nằm trở về trên giường.
Mệt.
Cảm giác nhiều ngày dây dưa, nói nhiều như vậy, đều nói xong trong một ngày.
Cổ họng đau lợi hại.
Cô nhắm mắt lại, nằm vào giường nghỉ ngơi.
Hai cảnh sát bên cạnh đứng dậy
"Được rồi, tình huống cơ bản chúng ta đều đã hiểu. Tô Phong, đi thôi."
Tô Phong bị hai vị cảnh sát đưa đi.
Mẹ Tô rưng rưng nước mắt cũng đi theo Tô Phong ra ngoài.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Vừa đi vừa hỏi han Tô Phong tình hình trong nhà giam, sợ hắn ta chịu đói, chịu khổ, chịu lạnh.
Người vừa đi, phòng bệnh liền thanh tịnh.
Vào lúc giữa trưa, người đại diện Linh Linh tới.
Trong tay mang theo một ít cháo và đồ ăn dễ tiêu hóa.
Người đại diện ăn mặc gọn gàng, tóc búi sau gáy.
Lên tiếng
"Tô Yên, nghỉ ngơi thế nào rồi?"
Cô gật gật đầu, khàn khàn nói
"Còn tốt."
Nghe âm thanh của Tô Yên, Linh Linh sửng sốt một chút
"Giọng nói của cô ·····"
"Bị thương dây thanh quản, phải nghỉ ngơi."
Người đại diện gật đầu.
Nửa ngày sau, cô ấy lại lên tiếng
"Một tháng rồi, căn cứ hợp đồng, nếu cô vẫn không nhanh chóng phát sóng trực tiếp thì sẽ bị tính là vi phạm hợp đồng."
Linh Linh thở dài
"Tôi biết cô không dễ dàng, nhưng đây là quyết định của công ty.
Nội dung phát sóng cô có thể tự mình quyết định.
Có thể ít trò chuyện, lấy khiêu vũ làm nội dung chính."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn người đại diện
"Nội dung gì cũng có thể sao?"
Người đại diện gật đầu
"Ừ"
Tô Yên gật đầu
"Được"
Cô phải nuôi sống được bản thân đã.
Phát sóng trực tiếp chính là công việc kiếm cơm của nguyên thân.
Người đại diện kéo một rương đồ từ cửa vào.
"Đây là công cụ phát sóng trực tiếp của cô."
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn chị."
Linh Linh an ủi Tô Yên thêm vài câu, sau đó mới rời đi.
Tô Yên xuống giường, mở rương đồ, lấy tất cả đồ vật bên trong ra.
Là một cái giá ba chân.
Còn có một ít váy ngắn, áo sơ mi gì đó.
Còn có một bộ đồ được công ty phát và di động chuyên dùng để phát sóng trực tiếp.
Tô Yên mở di động ra, đùa nghịch trong chốc lát.
Tìm được tài khoản phát sóng trực tiếp, liền đăng nhập vào.
Tài khoản phát sóng trực tiếp này tên là 【 Giang Nam Lộ Lộ 】.
Ngay từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp đã có người vào xem.
Bình luận mau chóng nổ tung
"Tiểu Lộ Lộ, sao lâu lắm rồi không gặp cô phát sóng trực tiếp vậy??"
"Tiểu bảo bối, cô cuối cùng cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi."