Đại khái là nàng cũng không có phát hiện, một nhát đặt này mang theo khá nhiều cảm xúc.
Thế cho nên đặt ở trêи bàn đá, thanh âm bùm một tiếng, rất lớn.
Tư Đồ Tu nhìn Tô Yên, khóe môi mỏng lạnh câu lên.
“Như thế nào? Hạch đào của Bổn vương chọc tới Tống thị vệ?”
Tô Yên cúi đầu
“Không có.”
“Vậy Tống thị vệ tính tình sao lại lớn như vậy?”
Tô Yên cúi đầu trầm mặc không nói lời nào.
Nàng định hôm nay sẽ trở về xoán ngôi nữ đế.
Tư Đồ Tu thấy nàng có chút khác thường, thế cho nên để ý nàng hơn một chút.
Vốn là còn muốn trêu đùa, nhưng lại không nói tiếp nữa.
Nhưng thật ra lời nha hoàn kia vừa mới nói khiến cho Tư Đồ Tu chú ý.
Hắn hỏi nha hoàn kia
“Ngươi quen biết Tống thị vệ?”
Nha hoàn vừa thấy Vương gia nói chuyện với mình.
Tự nhiên là muốn giúp đỡ chủ tử nhà mình.
“Vương gia, lúc tiểu thư vừa tới đã bị thị vệ này đẩy ngã trêи mặt đất, bàn tay tiểu thư còn xước một mảng.”
Tô Yên nghe thấy liền ngẩng đầu, nhìn về phía nha đầu kia.
Nha đầu trừng mắt nhìn Tô Yên
“Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ cũng dám đối với tiểu thư nhà ta phạm thượng như thế, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Chờ nha hoàn kia nói xong, Ninh Chi mới duỗi tay tóm lấy tay nha hoàn
“Tiểu Đào, đừng nói nữa, ta không sao.
Là ta tự mình té ngã.”
Hai mắt đầy nước, miễn cưỡng lộ ra ý cười.
Bộ dạng kia sẽ làm người ta nghĩ rằng vị Ninh Chi tiểu thư này thiện tâm rộng lượng, không so đo cùng với hạ nhân.
Càng sẽ mang mọi chuyện đẩy lên đầu Tô Yên.
Ninh Chi giơ tay lau nước mắt, cổ tay áo to rộng tới tới lui lui quét vào bên cạnh ghế quý phi.
Ai dè làm cho hương phấn theo làn gió mà tay áo tạo ra, bay thẳng vào mặt Tư Đồ Tu.
Hắn khẽ nhíu mày một chút.
Nhưng nháy mắt liền giãn ra.
Chậm rãi ra tiếng
“Đứng dậy.”
Ninh Chi xoa nước mắt đứng dậy.
Được nha hoàn bên cạnh đỡ, nhìn qua thật yếu đuối nhu nhược.
Tô Yên hé miệng.
Nàng cúi đầu, một câu cũng không nói.
Nàng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Tư Đồ Tu nghiêng đầu nhìn Tô Yên, khóe môi nhịn không được câu lên
“Tống thị vệ chẳng lẽ không định giải thích sao?”
Tô Yên không nói lời nào, trầm mặc như cũ.
Tư Đồ Tu trầm ngâm.
“Nếu ngươi không nói lời nào, đó là cam chịu.
Hậu quả chính là tội danh dĩ hạ phạm thượng.”
Tô Yên vẫn không nói lời nào.
Bày ra bộ dáng hắn muốn trừng phạt như thế nào thì trừng phạt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn dừng một chút
“Còn có, phải bóc hai trăm cân hạch đào.”
Tô Yên lập tức ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn vào khóe môi cong cong kia.
Nàng nhấp môi.
Bước đến trước mặt Ninh Chi, giơ tay đẩy Ninh Chi một cái.
Đừng thấy tay Tô Yên trắng trắng mềm mềm, nhưng cái đẩy này giống như là bị một tảng đá lớn đập vào trêи người.
Chủ tớ hai người đồng thời bị đẩy lùi lại phía sau, trực tiếp ngã từ bậc thang ở đình hóng gió xuống.
“A!!”
Cả chủ cả tớ đều kêu ầm lên.
Tô Yên nghiêm túc lên tiếng
“Nếu ta đẩy cô, khẳng định không chỉ là xước một chút trêи mu bàn tay như vậy đâu.”
Còn muốn trật khớp gãy xương nữa cơ.
Tư Đồ Tu sửng sốt, sau đó liền cười ha ha.
Hắn cũng không biết vì sao, vị thị vệ mình chiêu mộ được này, nhất cử nhất động của nàng đều rất hợp với tâm ý của hắn.
Chỉ nghĩ tới bộ dáng lúc nãy nàng tức giận mà rầu rĩ, hắn còn cảm thấy rất thuận mắt.
Tư Đồ Tu giơ tay kéo Tô Yên tới trước mặt mình.
“Tống thị vệ nhìn qua tâm tình không tốt lắm a.”
Trêи mặt hắn ý cười không giảm.
Nhìn qua tâm tình không tồi.
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn đến Ninh Chi cùng nha hoàn của nàng ta đang được hai thị vệ khác đỡ đi.
Nàng nhẹ giọng
“Thuộc hạ định trở về nhà.”
Tư Đồ Tu nhướng mày.
Tức giận đến vậy sao?.