Thật tốt, Tiểu Hoa cảm thấy từ sau khi khai thông, nó có thể trở thành Hồng Nương* luôn.
*Hồng Nương: người phụ nữ chuyên đi mai mối, tác hợp nhân duyên.
Nó liền bắt đầu cẩn trọng tác hợp ký chủ cùng nam chủ đại nhân.
Ví dụ như hiện tại.
Ý tưởng của Tiểu Hoa là để Tư Đồ Tu tiến cung, sủng hạnh trước rồi nói tiếp.
Đương nhiên, nó chỉ là một cái hệ thống, làm sao dám nói trắng ra với ký chủ.
Liền nghĩ sẽ từng bước, từng bước dẫn đường cho vị ký chủ thiếu mẫn cảm với tình ái này.
Trái lại là Tô Yên.
Nghe được Tiểu Hoa nói một câu “nghĩ cách khác”.
Nàng suy nghĩ a suy nghĩ.
Làm gì?
Đoạt quyền?
Chờ quyền lực tới tay rồi, nàng liền có thể hạ chỉ.
Vốn dĩ, Tô Yên là muốn trực tiếp hạ chỉ chuẩn bị kiên quyết triệu Tư Đồ Tu tiến cung.
Nhưng, ngày hôm qua lúc hắn đi có vẻ rất tức giận.
Vạn nhất hắn nếu là không muốn gặp nàng, kháng chỉ thì làm sao bây giờ?
Nàng ngồi ở chỗ đó, xem tấu chương xong.
Sau đó cầm bút chu sa, nghiêm túc phê duyệt.
Một lúc sau.
Giao tấu chương cho Thanh Uyển đứng bên cạnh.
Sau đó rút ra một quyển sổ con sạch sẽ, đề bút.
Một nét một nét nghiêm túc viết.
Viết xong, lại đưa cái này cho Thanh Uyển.
Nói
“đưa quyển sổ này đến cho Nhϊế͙p͙ Chính Vương.”
Thanh Uyển gật đầu
“Vâng”
Trước khi Thanh Uyển đi, Tô Yên lại nói
“Gọi nội các Triệu Mộ tới.”
“Vâng, nữ đế đại nhân.”
Thanh Uyển ôm sổ con rời đi.
Nửa canh giờ sau.
Thanh Uyển duyên dáng yêu kiều, đứng ở thính đường vương phủ.
“Vương gia vạn an.”
Tư Đồ Tu mí mắt cũng chưa nâng một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Thanh Uyển đưa quyển sổ trong tay qua.
Lên tiếng
“Vương gia, nữ đế đại nhân muốn nô tỳ giao cho ngài thứ này.”
Nghe thấy lời này, Tư Đồ Tu lúc này mới ngẩng đầu lên.
Tầm mắt từ trêи tấu chương trong tay dời đi.
Duỗi tay, tiếp nhận quyển sổ kia tới.
Cũng không xem, Chỉ là để sang một bên.
“Được.”
Lên tiếng xem như đã biết.
Thái độ vô lễ kiêu ngạo như vậy, sợ là chỉ có vị trước mắt này mới có thể làm được.
Thanh Uyển hành lễ, xoay người rời đi.
Một nén nhang sau.
Tư Đồ Tu ném tấu chương trong tay xuống.
Cầm quyển sổ con lại đây.
Mở ra.
Bên trong viết mấy dòng.
“Trẫm không phải cố ý muốn gạt chàng.
Trẫm sửa Phật châu lại rồi.
Trẫm sẽ giữ gìn thật tốt mà.”
Khóe môi Tư Đồ Tu câu lên một chút.
Chữ nàng không quá đẹp, có chút ngây ngô.
Như là một đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi.
Hắn ném quyển sổ sang bên cạnh.
Lại cầm tấu chương lên tiếp tục xem.
Trong chốc lát.
Tấu chương bị đặt xuống, lại cầm quyển sổ kia lên.
Tư Đồ Tu nhìn mấy dòng chữ kia.
Khẩu khí nghiêm trang, cực kỳ giống tiểu thị vệ của hắn.
À, không đúng, là nữ đế đại nhân.
Vậy thì như thế nào?
Dù là nữ đế, nàng vẫn là của hắn.
Hắn nắm quyển sổ ở trong tay, vuốt ve một hồi lâu.
Liên tiếp ba ngày sau, Tô Yên mỗi ngày đều sẽ bảo Thanh Uyển đưa một quyển sổ con đến chỗ Tư Đồ Tu.
Nhưng hắn có vẻ cũng không định phản ứng lại với nàng.
Cũng không có hồi âm.
Ba ngày sau có một yến hội.
Là sứ thần ngoại bang bái kiến, muốn giao lưu hữu nghị giữa các quốc gia.
Nhưng mà bởi vì Tô Yên tuyên bố thân thể bị bệnh nhẹ với bên ngoài, cho nên nàng không cần tham gia.
Nàng thay một thân bạch y tượng trưng cho thân phận hoàng đế.
Đi ra ngoài, Thanh Uyển đi theo phía sau.
Thanh Uyển dò hỏi
“Nữ đế đại nhân, người muốn đi đâu?”
“Ngự Hoa Viên.”
“Nữ đế đại nhân muốn ngắm hoa sao?”
Tô Yên lắc đầu, chậm rì rì nói một câu
“Xem có thể gặp được hắn hay không.”
Nàng lầm bầm lầu bầu, Thanh Uyển cũng không có nghe rõ được.
Chỉ nói tiếp sang chuyện khác.
“Nữ đế đại nhân, một canh giờ trước nội các Triệu Mộ đại nhân nói sau khi kết thúc yến hội muốn gặp ngài, có việc cần bẩm báo.
Báo ngài ấy trực tiếp đến Ngự Hoa Viên gặp người có được không ạ?”
Tô Yên gật gật đầu.
“Được.”.