Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Người chèo thuyền vừa dứt lời.

Bỗng nhiên liền nhìn thấy một nữ tử gầy yếu trực tiếp nhảy lên thuyền.

Hắn ta không hề có ý thương hương tiếc ngọc, giơ tay liền đánh tới phía người tới.

Chỉ là không có cảnh tượng nữ tử rơi xuống sông như trong dự đoán.

Mà nữ tử kia giơ tay, nhẹ nhàng tiếp được công kϊƈɦ.

Sau đó vung tay, còn suýt chút nữa ném người chèo thuyền xuống sông.

Người chèo thuyền lúc này rốt cuộc không còn vẻ không kiên nhẫn nữa.

Vị mới nhảy lên thuyền kia là Tô Yên.

Người chèo thuyền trêи dưới đánh giá nàng, sau đó xua xua tay.

Liền xem như đồng ý cho nàng lên thuyền.

Một bên xua tay, một bên nói thầm
“Người thì không lớn, sức lực lại không nhỏ.”
Tô Yên xoay người đi vào trong thuyền.

Lúc này mới phát hiện bên trong đều đã ngồi đầy người.

Mọi người đều cao hứng khi tránh được nguy hiểm.

Tốp năm tốp ba nói chuyện, không ai quan tâm có thêm một người mới xông lên.

Tô Yên đi đến một góc, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chỉ là vừa ngồi xuống liền cảm thấy eo bụng hóp lại đến hoảng.

Nàng duỗi tay sờ sờ, lấy ra được một túi tiền.

Bên trong chỉ có một viên đá quý.

Đá quý trong suốt, màu lam nhạt, không chứa một tia tạp chất.

Vừa thấy đã biết là vật phi phàm.

Tô Yên cầm đá quý nhìn trong chốc lát.

Thứ này, ở trêи người nàng từ khi nào vậy?
Căn cứ theo ký ức của nguyên thân.

Ít nhất trước lúc nàng ngã bên cạnh đại thụ hôn mê là không có.

Sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên có thêm thứ này.

Nhìn trong chốc lát, nàng lại lần nữa thả viên đá vào túi tiền.

Buộc vào bên hông.

Tô Yên đang định nghỉ ngơi, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói
“Cô muốn ăn bánh không?”
Tô Yên nghiêng đầu qua, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, chất vải nhìn qua khá tốt.

Đại khái là vì trốn tránh giặc cướp nên bộ dáng có chút chật vật.

Nữ tử nháy đôi mắt, đưa ra bánh nướng trong tay mình.

Sau đó lộ ra một ý cười cực kỳ thành khẩn.

Nữ tử lại nói
“Cô hẳn là đói bụng đi? Ta có bánh bao cho cô ăn.”
Tô Yên
“Ta không có đồ vật để trao đổi.”
Nữ tử vừa nghe liền vội vàng lắc đầu
“Không có việc gì không có việc gì, ta cái gì đều không cần.”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nghe xong, duỗi tay tiếp nhận bánh.

“Cảm ơn”
Nàng ra tiếng.

Nguyên thân kỳ thật đã đói bụng thật lâu.

Sở dĩ nằm dưới đại thụ kia là do đói đến hôn mê.

Hiện giờ có đồ ăn, tất nhiên là ăn rồi.

Tô Yên cắn một ngụm lại một ngụm.

Tuy rằng không đến mức ăn ngấu nghiến, nhưng là ăn cực nhanh.

Nhìn ra được là đói bụng thật lâu.

Nữ tử ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

Cười nói
“Ăn từ từ, không có người đoạt đâu.”
Mới nói xong, bánh đã bị ăn hết rồi.

Khi Tô Yên ăn nốt chiếc bánh cuối cùng.

Tiểu Hoa bỗng nhiên ra tiếng
“Leng keng, chúc mừng ký chủ mở khóa nhiệm vụ chủ tuyến “trò chơi vĩ đại.”
Tiểu Hoa bên này vừa nói xong.

Nữ tử bên cạnh mở miệng
“Ta tên Lâm Nhu, cô tên gì?”
Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nghe Tiểu Hoa thông báo.

Tiểu Hoa tiếp tục hưng phấn mở miệng
“Ký chủ, bởi vì chị đã ăn bánh bao, tiếp nhận ý tốt của người này, nên xem như chị bắt đầu nhiệm vụ “trò chơi vĩ đại”.”
Tô Yên động động miệng, muốn nói gì đó.

Cuối cùng, vẫn là đồng ý
“Ân”
Sau đó hệ thống lại nói
“Ký chủ, vì đảm bảo tính công bằng, chị không thể biết được thông tin về nữ chủ Lâm Nhu sở hữu.

Chị cần phải làm là:
1, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung.

2, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu cùng Phong Huyền ở bên nhau.”
Nghe xong, Tô Yên gật đầu
“Được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui