Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Kỳ thật Tiểu Hồng cũng không biết Tô Yên rốt cuộc có từng nói qua hay không.

Dù sao khi nó nhìn thấy bức tranh tết kia thì cảm thấy rất đẹp.

Liền muốn biến thành dáng vẻ như thế.

Sau đó, dẫn đến hình dáng hiện tại.

Tô Yên nhìn cái đuôi dài, lại nhìn diện mạo thân trêи của Tiểu Hồng.

Nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ bị bắt mang đi nghiên cứu mất.

Tô Yên
“Ta có chuyện muốn đi xử lý.

Các em về không gian trước, hoặc là biến về nguyên hình.”
Tiểu Hồng giãy giụa
“Nhưng mà… người ta thật vất vả mới biến ra hình người.”
Tô Cổ tiếp lời
“Chị ấy sợ nhân loại sẽ hiểu lầm.”
Nói xong, hắn dùng một chân đá cái đuôi dài của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng tức khắc lại nước mắt lưng tròng.

Ô ô ô ô, biến thân thật khó.

Sớm biết còn phải mang theo cái đuôi, nó mới không cần biến thân đâu.

Sau khi thương thảo xong.

Cuối cùng, Tiểu Hồng khôi phục thân rắn.

Biến thành rắn nhỏ, quấn quanh cổ tay Tô Yên.

Tô Cổ cũng biến trở về nguyên thân, ngồi trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.

Tô Yên rút ra trường kiếm, ngự kiếm phi hành bay tới trấn Hoài Bắc.

Ước chừng nửa ngày sau, nàng tới trấn Hoài Bắc.

Chờ nàng xuống mặt đất, đi đến trước một cây đại thụ.

Lúc này Tô Yên mới nhớ ra.

Nơi này là địa phương nàng đã từng tới.

Mà Di Hồng Viện trêи thư nhắc qua là lựa chọn thứ 2 Tiểu Hoa đưa cho nàng.

Không nghĩ tới, hiện giờ lại trở lại.

Tiểu Hoa ra tiếng
“Ký chủ, hướng bên tay phải chị 500 mét là Di Hồng viện.”
Tô Yên nhìn xung quanh, một năm trước giặc cướp đánh úp, sát phạt khắp nơi.

Người trong thị trấn chạy chạy trốn trốn.

Hiện giờ, giặc rút đi.

Người ở đây lại trở về cuộc sống như bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Chỉ là không còn phồn vinh như một năm trước.

Tô Yên đi tới Di Hồng Viện.

Hiện giờ đã là hoàng hôn, Di Hồng Viện bắt đầu mở cửa.

Bên ngoài có không ít tiếng mời gọi
“Gia, ngài chẳng lẽ không nhớ Xuân Hoa sao?”
“Gia, người ta rất nhớ ngài nha~.”
Thanh âm làm nũng ngọt ngấy vang lên.

Mấy người ca kỹ tô son điểm phấn, hương diễm vô cùng.

Tô Yên đứng yên tại chỗ, không có tiến lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lúc sau lại dạo qua một vòng rồi rời đi.

Tiểu Hoa
“A? Ký chủ, chị sao lại quay đi rồi, chúng ta chẳng lẽ không đi vào?”
Tô Yên lắc đầu
“Không có tiền.”
Dưới gốc cây Di Hồng Viện chôn trăm năm vò hoa quế nhưỡng.

Muốn vào trong thì phải có tiền mới qua được cửa
“Vậy… ký chủ, chị tính toán như thế nào?”
“Leo tường.”
Nói xong, Tô Yên đã đột nhập vào.

Sau tường chính là nội viện.

Tô Yên nhìn thấy một cây hoa hòe đang lúc tươi tốt, nhìn hình dáng, ít nhất cũng có mười mấy năm tuổi rồi.

Từng đợt mùi hoa hòe bay tới.

Toàn bộ Di Hồng Viện đều tràn ngập hương hoa.

Đây là gốc cây hoa hòe mà trong thư đề cập tới?
Cho nên, chỉ cần đào ra rượu chôn phía dưới, lấy về là được rồi?
Nhiệm vụ này có chút đơn giản.

Đang nghĩ tới đây.

Túi tiền bên hông Tô Yên bỗng nhiên giật giật.

Nàng cúi đầu.

Chỉ thấy túi tiền có một góc nhô lên.

Mở ra túi tiền, đá quý màu lam nhạt kia liền bay múa ở giữa không trung.

Như là đã nhận ra cái gì, chấn động vù vù.

Lúc này, trong một góc viện truyền đến một tiếng ho khan kịch liệt.

Giây tiếp theo, đá quý màu lam liền lọt vào trong lòng bàn tay Tô Yên.

phảng phất một loạt sự tình vừa mới phát sinh kia chính là ảo giác.

Tô Yên nhìn lại phía có tiếng ho khan.

Chỉ thấy ở chỗ góc tường đen nhanh, một người đang dựa ở đó.

Y phục màu trắng rối tung.

Thân thể gầy yếu, nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.

Nàng đi qua xem, chỉ thấy thiếu niên kia một bàn tay chống tường, tiếng ho khan càng lúc càng lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui