Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Nếu Lâm Nhu còn sống, mục đích của nàng ta là trở thành Nữ tôn Thương Khung, xưng bá toàn bộ Tu Tiên giới.

Quả Chu Tiên giúp tăng tu vi, đại bổ để dưỡng thương.

Nàng ta hẳn là sẽ tới đây.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền dựa vào cây đại thụ ngủ một lát.

Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh của một đứa nhỏ.

“Ưm, người ta vẫn còn muốn ăn.”
Lại nghe thấy một âm thanh lãnh đạm.

“Ngươi đã ăn rất nhiều rồi.”
Đứa nhóc kia có vẻ không phục, miệng vừa ăn, vừa kháng nghị.

“Hừ! Ta tự tìm được!”
Lại nghe thấy âm thanh lãnh đạm vang lên
“Không có ta, giờ ngươi đã bị người ta làm thành bánh bao rồi đó.”
Hai âm thanh cách Tô Yên càng ngày càng gần.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai thân ảnh.

Một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, mặc một thân cẩm y, ngoại hình xuất chúng, mang đến cho người ta cảm giác cao quý, lạnh nhạt.

Bên cạnh thiếu niên còn có một đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi.

Cao tới ngực hắn.

Trêи đầu có hai búi tóc tròn, mặc một thân áo màu trắng, nhìn có vẻ là quần áo của bé trai.

Bên dưới lại là một cái váy.

Kéo lê trêи mặt đất.

Thiếu niên dừng bước chân, đối diện với Tô Yên.

Đứa nhóc kia cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn sang.

Vốn dĩ còn đang không phục, còn rất tức giận, tức khắc trong ánh mắt toàn là ánh sáng lấp lánh.

“Yên Yên ~~”
Âm thanh non nớt giòn tan của trẻ con, giọng nói còn không quá chuẩn.

Cách đi đường của nó có chút kỳ quái.

Nhưng cũng không có trở ngại gì.

Đứa nhỏ này đại khái là quá kϊƈɦ động, đi quá nhanh, liền lộ ra cái đuôi rắn ở dưới váy.

Đây chẳng phải là Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đã rời đi hơn một tháng qua sao?
Giây tiếp theo, Tiểu Hồng liền nhào vào trong lồng ngực Tô Yên.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, mắt to mở lớn, nước mắt lưng tròng.

“Yên Yên, em rất nhớ chị ~~~”
Đúng thật là một màn tương phùng cảm động lòng người.

Chỉ là Tiểu Hồng vốn còn chưa kịp nói xong.

Liền nghe thấy phía sau Tô Yên truyền đến tiếng ho khan rất mạnh.

Ho từng tiếng, từng tiếng.

Tô Yên sờ đầu Tiểu Hồng, quay lại nhìn Phong Huyền.

Đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Từ trong không gian móc ra cái túi nước.

“Chàng uống nước đi.”
Phong Huyền cúi đầu, vì ho quá nhiều mà cả khuôn mặt đầu phiếm đỏ.

Hắn hiếm khi không nghe lời Tô Yên nói mà mở miệng
“Hóa ra chủ nhân không phải chỉ có một mình ta.”
Trách không được từ trước tới nay nàng chưa từng đề cập tới việc ký khế ước cùng hắn.

Hóa ra là đã có khế ước thú.

Nghĩ như vậy làm sắc mặt Phong Huyền có chút không tốt.

Trời vẫn còn tối, cho nên Tô Yên không nhìn ra biểu tình trêи mặt hắn.

Chỉ là nghe giọng hắn u oán, ủy khuất như vậy.

Tô Yên sửng sốt.

“Uống nước trước đã.”
Phong Huyền càng ho lợi hại.

Nhưng vẫn không chịu uống nước, chỉ cúi đầu, bộ dáng vô cùng bi thương.

Tiểu Hồng bị vứt lại phía sau, ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên đi dỗ dành người khác.

Nó lắc cái đuôi tiến tới trước mặt Tô Yên.

Mắt to chớp chớp, duỗi tay giữ chặt tay Tô Yên.

“Yên Yên ~~, Tiểu Hồng rất ngoan.”
Thanh âm trẻ con vui vẻ, lắc lắc cái đuôi.

Tô Yên nghiêng đầu nghi hoặc
“Hả?”
Tiểu Hồng thẳng sống lưng
“Yên Yên, nam tử này không có điểm gì tốt, chúng ta không cần hắn nữa, về sau chị hãy ở bên em đi.”
Vừa dứt lời, tất cả đều an tĩnh.

Giọng nói trẻ con kia của Tiểu Hồng sẽ không khiến người ta cảm thấy là thật, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.

Tiểu Hồng lại nói tiếp một câu
“Em cũng là giống đực mà, lại còn là con đực lợi hại nhất trong tộc của em.

Em cũng rất ngoan, sẽ không tùy tiện tức giận, sẽ không tùy tiện khi dễ chị.”
Từng điều Tiểu Hồng nói ra đều là nhằm vào Phong Huyền.

Tiểu Hồng vừa nói, vừa đắc ý lắc lắc cái đuôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui