Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên mau chóng rời đi.

Thị trấn bên cạnh núi Quảng An này không lớn.

Vậy mà đi một vòng cũng mất hai, ba canh giờ.

Tô Yên lên tiếng.

“Tiểu Hoa?”
“Có chuyện gì vậy ký chủ?”
“Em có thể tìm được Lâm Nhu không?”
Tiểu Hoa do dự
“Cái này, cái này ······”
“Em không phải hệ thống của ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Em tìm người giúp ta, hẳn là không vi phạm quy định.”
Tiểu Hoa vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý.

Lập tức liền tìm kiếm thông tin
“Ký chủ, nàng ta hiện tại đang ở trấn trêи.

Chị đi dọc theo phố này, ra khỏi thị trấn thì rẽ trái sẽ thấy có một cái viện lớn.

Nàng ta ở trong đó.”
Tô Yên dựa theo lời chỉ dẫn của Tiểu Hoa mà đi.

Ước chừng non nửa canh giờ sau, nàng tìm được cái sân đó.

Tô Yên vừa mới đứng vững, liền nghe đằng sau có âm thanh truyền đến.

“Không nghĩ rằng cô lại có thể tìm được chỗ này.”
Là âm thanh của Lâm Nhu.

Ả ta mặc một thân y phục đỏ thẫm, tóc cài một cây trâm.

Mỗi tiếng nói, mỗi cử động, không còn thấy linh khí như lúc mới gặp, mà ngược lại lại có thêm một tầng lệ khí.

Linh lực quanh thân nàng ta mãnh liệt dao động.

Nàng ta giờ đây đã không còn là một đệ tử nhập môn, mà mang tư thái của một cường giả.

Đôi tay Lâm Nhu khoanh trước ngực, từng bước một đi tới chỗ Tô Yên đang đứng.

Trong ánh mắt cũng không còn sự châm chọc như trước, nhưng một chút cảm xúc cũng không có.

Tô Yên đối với ả mà nói, chỉ là một kẻ bé nhỏ, không đáng nhắc đến.

Tô Yên lên tiếng
“Thương sư huynh muốn ta đi tìm cô để tham gia đại hội diệt trừ Ma giáo.”
Lâm Nhu nghe xong, che miệng cười lên tiếng.

Cười xong, ả lẩm bẩm
“Trừ ma? Ma nào?”
Sắc mặt ả nhàn nhạt nhìn Tô Yên.

Tô Yên hạ mí mắt, nghiêm túc nói.

“Lời của Thương sư huynh ta đã chuyển, tham gia hay không là việc của cô.”
Lâm Nhu lắc lắc ống tay áo,
“Tham gia, ta đương nhiên muốn tham gia.”
Nói xong, ả nhướng mày, trong mắt tỏa ra một tia sát ý.

“Chỉ là cô, không thể tham gia.”
Vừa nói, vừa chỉ tay vào Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên cho rằng Lâm Nhu muốn động thủ.

Bỗng nhiên, cửa sân đang đóng chặt kia lại mở ra.

Một nam tử đi từ bên trong ra.

Hắn đeo mặt nạ, không nhìn thấy biểu tình trêи khuôn mặt.

Lâm Nhu tự tin cười, mở miệng
“Giết ả.”
Lực chú ý của nam tử chuyển từ Lâm Nhu sang Tô Yên.

Giơ tay liền công kϊƈɦ.

Phanh!
Tô Yên tay nắm thành quyền, hai người lực lượng tương đương va chạm.

Lực lượng trêи người nam tử không dao động chút nào, hắn vốn không có linh lực, chỉ dùng sức lực của bản thân mà đánh.

Hai lực đạo va chạm vào nhau.

Nam tử bất động.

Nhưng ngạc nhiên là Tô Yên lại lùi về sau hai bước.

Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán
“Wow ký chủ ······ hắn thật là lợi hại, Tiểu Hoa lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh bại ký chủ a.

Quả nhiên ăn nhiều đúng là có lợi.”
Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Tuy rằng chỉ là một quyền.

Ký chủ cũng không dùng toàn lực.

Nhưng đây xác thực là lần đầu tiên có người có thể đánh ký chủ lui về sau.

Hơn nữa, rõ ràng là nam tử này cũng không dùng toàn lực.

Tô Yên xòe tay, chỗ khớp xương có chút trầy da.

Linh lực của nàng quá yếu, thân thể người phàm, da thịt non mịn, động nhẹ liền trầy da.

Một giọt máu rơi xuống, nàng thuận tay lau đi.

Miệng vết thương nhỏ, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy.

Tô Yên không để ý.

Nhưng mà, nam tử đeo mặt nạ đứng đối diện kia lại nhìn thấy rất rõ.

Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm chỗ bị thương của Tô Yên.

Nửa ngày sau, Tô Yên nghe thấy hắn “ực” một tiếng.

Là tiếng hắn nuốt nước miếng.

Ánh mắt Lâm Nhu chợt biến, lên tiếng
“Không còn chuyện của ngươi nữa, về đi.”
Nam tử kia không nói lời nào, nhìn chằm chằm Tô Yên, đánh giá nàng từ trêи xuống dưới.

Ánh mắt sáng quắc, nhìn thật lâu, lúc này mới chậm rãi rời ánh mắt, đi vào trong viện.

“Bùm” một tiếng, đóng cửa lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui